Dịch Thư Nguyên tràn đầy cảm khái nhìn tấm họa quyển trước mắt, món bảo vật này thật ra vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành, còn không thể lập tức sử dụng, nhưng phần còn lại chẳng qua chỉ là công phu mài giũa mà thôi.
Có thể nói đúng là thời cũng là mệnh, nếu như lại tới một lần nữa mà nói, bản thân Dịch Thư Nguyên cũng không nắm chắc có thể làm được.
Nhưng nhìn tấm họa quyển hiện ra quang huy mông lung trước mắt, Dịch Thư Nguyên cũng phải cảm khái, đồng thời trong lòng cũng dâng lên vô hạn vui sướng.
Vui sướng không chỉ là vì luyện được một món bảo vật tuyệt thế, hơn nữa chính là tu hành của mình trong trận tuyệt cảnh này lại có đột phá.
“Có đôi khi đạo thường thường hiện ở chỗ không ngờ, có đôi khi sớm có đoán trước lại khuyết thiếu một phần dũng khí, hôm nay coi như là cả hai thứ đều có hết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây