Trong lúc bất tri bất giác, đã có một cơn gió màu xanh lá mang theo Dịch Thư Nguyên cùng Trác Tình, dưới tình huống người sau thậm chí không thể cảm giác ra, nâng hai người bay lên, đến một chỗ bờ sông tương đối yên tĩnh.
Một mực khóc một hồi lâu, lúc này cảm xúc của Trác Tình mới ổn định lại, tuy rằng vẫn ôm thân thể ấm áp mềm mại không chịu buông tay như cũ, nhưng cũng đã đình chỉ thút thít nỉ non.
“Cảm ơn Mịch Ly tỷ tỷ.”
Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn xuống Trác Tình, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Hôi Miễn dưới bất cứ tình huống nào đều gọi hắn là “tiên sinh”, mà Trác Tình ngày đó rõ ràng nói ra rằng “tiên sinh một mực vẫn là tiên sinh”, nhưng có đôi khi vẫn sẽ gọi tách ra, Dịch tiên sinh, Long đại hiệp, Mịch Ly tỷ tỷ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây