Trên con đường đất thuộc ngoại ô huyện Nguyên Giang, Dịch Thư Nguyên vung cây quạt đi tới, Hôi Miễn nằm trên đầu vai lộ ra vẻ hào hứng bừng bừng.
“Tiên sinh, chúng ta không đi tạm biệt cùng sơn thần Khoát Nam Sơn và tùng ông tiền bối sao? Còn có Thành Hoàng huyện Nguyên Giang.”
“Lần trước đi Âm phủ một hồi đã coi như là tạm biệt rồi, cần gì phải cố ý tới nói một lần nữa chứ?”
Dịch Thư Nguyên là người rất tùy ý, hơn nữa loại tạm biệt này một lần là đủ rồi, không cần lặp lại nhiều lần, nhất là trong tình huống không có sự tình đặc biệt gì cần nói rõ.
Quân tử chi giao nhạt như nước, quá thân mật ngược lại làm cho Dịch Thư Nguyên cảm thấy phiền phức.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây