Sau một lúc, Tôn Ngộ Không và Lục Nhĩ từ trên trời bay xuống, rơi vào bên cạnh sông nhỏ.
Tôn Ngộ Không vừa rơi xuống đã sung sướng kêu lên: “Sư đệ...sư đệ, chuyện vui, chuyện vui đến.”
Trương Minh Hiên uể oải ngẩng đầu, nhìn Tôn Ngộ Không một chút rồi nói: “Huynh không đến tìm đệ giúp đỡ chính là chuyện vui nhất.”
Tôn Ngộ Không cười ha ha nói: “Không, không phải giúp đỡ. Quốc vương Nữ Nhi Quốc và Cao Thúy Lan đều sinh rồi.”
Trương Minh Hiên đột nhiên ngồi dậy, vui sướng kêu: “Sinh rồi? Khi nào? Sao ta không biết?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây