Thiên Dương gật đầu, lòng thầm thở phào một hơi. May mắn khuyên nhủ thành công, chứ giờ mà để Hồng Hài Nhi chạy tới phát hiện không có kho báu thì xấu hổ, chờ buổi tối thì kho báu có ở đó hay không chẳng quan trọng nữa.
Hồng Hài Nhi tiếp tục bay về phía sơn cốc nhưng tốc độ giảm xuống.
Thiên Dương đuổi theo, thắc mắc hỏi: “Ngài còn đi không?”
Hồng Hài Nhi gật đầu nói: “Đi chứ, kho báu của ta tất nhiên ta phải trông giữ, lỡ bị người khác trộm đi thì sao?”
Thiên Dương bất đắc dĩ, rồi rồi, đi thì đi, miễn đừng đào bậy là được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây