Trương Minh Hiên cầm lấy ly trà, cười làm lành: “Sao thế được chứ?” Hắn uống một hơi, giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Trà ngon! Mùi hương vẫn còn giữ lại trong miệng này.”
Tề Linh Vân khẽ cười nói: “Làm gì có ai thưởng thức trà như ngươi chứ.”
Trương Minh Hiên bật cười nói thẳng: “Dù sao thì ta cũng không hiểu ẩm trà, không cần giả vờ nữa làm gì.”
Trương Minh Hiên thả ly xuống, nghiêm mặt nói: “Chúng ta nói chuyện quan trọng nhé!”
Tề Linh Vân đi tới trước mặt Trương Minh Hiên ngồi xuống, hai mắt sáng ngời nhìn Trương Minh Hiên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây