Lý Thanh Tuyền bật cười ha hả la lên: “Chuyện này chỉ có thể trách đệ quá xấu xa, hoặc nên nói cho rõ là có quá nhiều nhân quả đấy.” Rồi nàng lại đắc ý nói thêm: “Đệ xem tỷ đây, người thì vô cùng xinh đẹp, tính tình lại tốt, cho nên đâu có ai chạy tới gây chuyện với tỷ làm gì, đây vốn là một thế giới chỉ chú trọng nhan sắc mà.”
Trương Minh Hiên trợn mắt khinh thường, với cái bối cảnh nói ra có thể hù chết người ta của tỷ, ai còn dám chạy tới gây phiền phức cho tỷ nữa chứ! Mà đâu có đúng, bối cảnh của mình hình như cũng trâu bò lắm mà, chẳng lẽ là do nhân quả của mình quá nhiều thật à? Còn về nhan sắc gì đó, Trương Minh Hiên chắc chắn không chịu nhận đâu.
Hai người cứ thể ở trên mặt cỏ, cãi qua cãi lại xiên xỏ nhau một lúc, quay qua quay lại đã tới giữa trưa luôn rồi.
Trương Minh Hiên từ trên ghế dài ngồi dậy, vươn người tập thể dục cái, rồi nói: “Mà mặc kệ hắn đi, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, bây giờ về nhà ăn cơm trước đã.”
Lý Thanh Tuyền cau mũi hừ một tiếng, sau đó làm tư thế muốn bay ra ngoài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây