Trương Minh Hiên há hốc mồm, lắp bắp: “Cái . . . này . . . tại ngươi cứ bắt ta viết, không liên quan đến ta! Ngươi tuyệt đối không thể khai ra ta, làm người phải biết nghĩa khí. Khổng viện của ngươi bị hủy diệt thì thôi, không có gì ghê gớm, nhưng tuyệt đối đừng liên lụy ta. Ta trên có già, dưới có trẻ, nhà đều nhờ vào ta nuôi sống!”
Nhan Hồi tức giận đến ho sặc, nói gì mà Khổng viện bị hủy diệt không có gì ghê gớm? Nghe thật chói tai.
Nhan Hồi thở dài thườn thượt: “Đúng vậy, là ta kêu công tử viết sách, không thể trách công tử.”
Trương Minh Hiên gật đầu, mặt lộ rõ nét mừng nói: “May mắn ngài hiểu lý lẽ, không có chuyện gì liên quan đến ta thì cúp máy đây.”
Nhan Hồi vội kêu: “Chờ đã!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây