Trương Minh Hiên toàn thân được bọc trong lớp ánh sáng màu trắng ngà, rút kiếm bước từng bước ra khỏi đống phế tích, các La Hán Kim Cương, Hành giả Ni cô đứng chung quanh đều đề phòng nhìn chằm chằm Trương Minh Hiên, không dám xằng bậy.
Trương Minh Hiên bước lên trước vài bước, nhặt Lục Hồn Phiên đang rơi dưới đất lên, cười nói: “Trong tam giới này, thứ bảo vật hình cờ phướn có thể ngăn được kiếm Thanh Bình, theo ta biết chỉ có Lục Hồn Phiên mà thôi, bây giờ cũng xem như là vật quy nguyên chủ nhỉ.”
Miệng Phật Định Quang Hoan Hỉ còn đang chảy ra máu tươi, ông ta vẫn mạnh miệng trào phúng nói: “Giáo chủ đúng là quá để mắt tới tiểu tăng rồi đó. Quả nhiên đã chuẩn bị không ít thứ tốt cho tiểu tăng, nhưng lúc nãy khi chúng ta còn ở trong cung điện, ngươi không giết được tiểu tăng, vậy bây giờ ngươi đừng mơ trốn được.”
Trương Minh Hiên hết biết nói gì, nhìn chằm chằm ông ta một lúc mới nói: “Ta muốn giết ông hồi nào chứ, trước khi xảy ra chuyện này ta còn chẳng biết ông là ai.”
Phật Định Quang Hoan Hỉ nhìn Trương Minh Hiên không giống đang nói dối, trong lòng cũng tự nghĩ lại, chẳng lẽ cô nương này không phải tới để giết ông ta thật? Nhưng giờ nàng ta cũng đã bị lộ, đâu còn cần nói dối làm gì nữa! Chẳng lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây