Lý Thế Dân đập một cái thật mạnh lên tấm vải vàng đang trải trên bàn, chỉ thấy trên tấm vải vàng viết: “Đường Vương Lý thị, làm bị thương sứ giả của trẫm, giẫm lên tôn nghiêm của trẫm, nỗi nhục nhã này dù có tát cạn nước biển Đông cũng không cách nào rửa sạch. Nửa tháng sau, ở khu vực giao giới giữa hai nước, trẫm và ngươi nhất quyết thắng thua, chơi ba ván thần thoại Hồng Hoang quyết định thắng bại. Thằng nhãi Đường vương, ngươi có dám chấp nhận lời khiêu chiến này hay không?”
Lý Thế Dân căm tức nói: “Quốc vương nước Ngạo Lai này có phải điên rồi không? Đánh giặc thì cứ kéo nhau ra chiến trường đánh một trận cho xong, chơi thần thoại Hồng Hoang nhất quyết thắng thua là cái quái gì đây chứ!”
Các đại thần đều im lặng không biết nói gì, tự nhìn lẫn nhau, vô cùng bất đắc dĩ! Làm việc gì cũng cần chuyên môn, giờ họ có khóc cũng không giúp được gì cả.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cung kính nói: “Bệ hạ, chuyện này tốt nhất ngài nên hỏi thử ý của Trương Minh Hiên xem sao, dù là ra chiến trường chém giết thật hay là chỉ đấu một trận trong trò chơi thần thoại Hồng Hoang thì Đại Đường ta cũng không thể thua được.”
Lý Thế Dân gật đầu nói: “Chính là ý này!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây