Trên Tây Thiên, một người tiểu ni cô đầu trọc ngồi xếp bằng trong một gian phòng, nhìn hình ảnh bên trong di động, ngây ngẩn cả người, hai mắt nàng ửng đỏ, thì thào tự nhủ: “Linh Vân, là sư tỷ có lỗi với các muội.” Nàng bất giác siết chặt nắm tay của mình.
Trên Linh Sơn có không ít những đệ tử Thục Sơn ngày xưa, đều nhìn màn hình di động ngây ngẩn xuất thần, có người không kìm lòng nổi bật thốt: “Linh Vân sư tỷ!”
Có người thì phát ra tiếng cười lạnh, tỏ vẻ khinh thường.
Tề Linh Vân một tay cầm tán dù, chân rảo bước nhẹ nhàng đạp lên cầu đá, cất tiếng hát: “Mỗi lần ngắm hoa đào lại thấy lòng thanh thản, mấy độ mưa bụi rơi xuống núi xanh,
Nhìn chẳng đủ, ánh nắng mai xua tan mây mù trên dòng sông Lạc Xuyên
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây