Đột nhiên một tiếng hét vang trên không trung: “Quan m Bồ Tát!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kim Giác đang nâng một cái Tử Kim Hồ Lô lúng túng đứng trên đỉnh Viễn Truyện.
Ngân Giác oán giận nói: “Đại ca, ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, thế này thì không được, Bồ Tát nhìn xa trông rộng như thế, sao lại trúng cái kế nhỏ bé này. Đúng không? Quan m Bồ Tát!”
Quan m vẫn ngậm miệng không nói.
Ngân Giác lúng túng thu lại cái bình Dương Chi Ngọc Tịnh đưa sang cho Quan m Bồ Tát, thầm nói: “Tuổi càng lớn thì càng khó lừa!” .
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây