Khương Chí Hoa phóng lên cao, khí thế hào hùng uy áp toàn bộ Côn Lôn, chúng đệ tử và trưởng lão Côn Lôn đều ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng lo lắng không yên.
Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn Khương Chí Hoa trên bầu trời, cười lẩm bẩm: “Nha đầu, ngươi tự cầu phúc cho mình đi!”
Thần niệm của Khương Chí Hoa đảo qua, tức khắc nhíu mày. Sao không thấy Cẩm Tịch và Tiểu Phong ở Côn Lôn nhỉ? Bóng dáng hắn chợt lóe lên rồi biến mất.
Thanh Linh đang nằm trên nóc nhà vội xoay người ngồi dậy nhìn Khương Chí Hoa, xấu hổ nói: “Tham kiến chưởng giáo đại nhân!”
Khương Chí Hoa hừ một tiếng, vung tay lên, không gian chung quanh Thanh Linh trực tiếp tan vỡ, thôn tính hắn, chỉ để lại một tiếng kêu bối rối thảm thiết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây