Đường Tam Tạng hoảng hốt thốt lên: “Không có ngựa làm sao ta có thể đi nổi ngàn dặm xa xôi đây chứ! Con nhìn kỹ xem có phải là đang ẩn nấp trong khe núi kia không.”
Tôn Ngộ Không nói: “Người cũng không phải là biết bản lĩnh của con. Đôi mắt này của con, ban ngày có thể nhìn xa vặn dặm, nội trong vạn dặm, chuồn chuồn chỉ cần giương cánh, con cũng có thể nhận ra, làm sao có thể bỏ sót được một con ngựa chứ.”
Đường Tam Tạng ngồi dưới đất mặt mũi đau khổ nói: “Phải làm sao mới được đây?”
Tôn Ngộ Không làm ra vẻ hung hăng nói: “Ngược lại con lại muốn xem yêu quái phương nào dám động tới ngựa của Tôn gia gia.”
Gậy trong tại bỗng lóe sáng, Tôn Ngộ Không gõ mạnh xuống đất, tức giận nói: “Sơn thần thổ địa, mau tới đây!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây