Trương Minh Hiên ngồi trong quầy hàng của thư điếm bắt đầu nghĩ về việc viết tiểu thuyết, tiếp tục viết tiên hiệp hay là chuyển sang thể loại giả tưởng, đến bây giờ hắn lại thấy do dự. Thể loại tiên hiệp chắc chắn rất an toàn, giả tưởng thì mạo hiểm quá, rất có thể không được người của thế giới này đón nhận mà còn bị ăn chửi.
Do dự một lúc lâu, Trương Minh Hiên cắn răng nói: “Làm thôi, sớm muộn cũng phải viết.” Hắn lấy giấy ra, trải lên trên quầy bắt đầu múa bút thành văn.
Mà lúc này, từ những thư điếm lớn ở Trường An, cuốn Tru Tiên cuối cùng đã được lên giá, chim bồ câu đưa thư mang theo bản thảo bay về các nơi ở Đại Đường, Tru Tiên mọc lên như nấm khắp lãnh thổ, sức mạnh của sự ái mộ khó mà tính được ùn ùn kéo về Trường An, tiến vào thân thể Trương Minh Hiên như trăm sông đổ về một biển, Tru Tiên kết thúc, sự ái mộ cũng bùng nổ một lần.
Trương Tiểu Phàm ngồi thiền trong trí óc của Trương Minh Hiên, mỗi lần hít thở đều có vô số sự ái mộ tràn vào trong cơ thể, toàn thân cháy lên thần hỏa sắc vàng, giống như hỏa thần khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, đôi mắt Trương Tiểu Phàm đột nhiên mở, đôi mắt đang cháy lên ngọn lửa sắc vàng, khẽ quát một tiếng: “Ngưng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây