Trương Minh Hiên đã không còn tâm trạng để nói chuyện phiếm,hắn cố gắng xua đi hình ảnh máu me đầm đìa ra khỏi đầu, trong lòng hắn cảm thấy bồn chồn, cho dù là nhiệm vụ của sư phụ giao tới, cũng không làm hắn bồn chồn như vậy.
Trương Minh Hiên âm thầm tính toán trong lòng, hắn phải cứu nghĩa mẫubằng cách nào đây? Làm căng vớiTôn Ngộ Không sao? Trương Minh Hiên nhìn cánh tay cùng cẳng chân nhỏgầycủa mình, không phải nói đùa chứ, kể cả có thêm Thanh Bình kiếm cũng không được, sau lưng Tôn Ngộ Không còn có một “quái vật khổng lồ”chính là Phậtgiáo cơ mà! Hai vị lão đại này cũng không dễ chọc. Suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu hắn không được bao lâu, đã bị hắn vội vàng xua đi.
Trương Minh Hiên ngẫm nghĩ kỹ càng, lo lắngtự nhủ trong lòng: “Chỉ có thể như vậy thôi...” Bỗng nhiên hắn lại đảo mắt vòng vòng, không biếtlà đã nảy ra ý tưởng xấu xa nào.
Một ngày ở chỗ của Trương Minh Hiên cũng xem như là lặng lẽ trôi qua, vẻ mặt của hắncàng ngày càng thư thái, thỉnh thoảnghắn còn nở nụ cười bỉ ổi, làmcho người taphải nổi da gà.
Lý ThanhTuyền tươi cười tựa như ráng chiều rạng rỡ, nàngtung tăng bước vào, nhìn thấy nụ cười của Trương Minh Hiên, nànglập tức tỏ vẻ ghét bỏ mà nói: “Ngươi lại nảy ra âm mưu đen tối gì đấy hả? Trông nụ cười của ngươi thật hèn hạ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây