Dương Tiễn cắm Tam Tiêm Lưỡng Nhận lên trên mặt đất, cười ha ha nói:
“Không đánh nữa! Không đánh nữa! Trầm Hương, tốc độ tiến bộ của cháu nhanh hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Giờ cháu đã rất xuất sắc rồi.”
Trầm Hương cũng ngừng tay, đứng ở tại chỗ trợn mắt nhìn lại, ở chung quanh chiến trường của bọn họ, ngọn núi sụp đổ, sông dài khô cạn, mặt đất rạn nứt. Liếc mắt nhìn một cái lại toàn là hỗn độn, thi thể yêu quái, La Hán nằm đầy đất, máu tươi chảy thành sông, trên mặt đất yêu khí, phật lực chậm rãi bốc lên, tan rã ở trong trời đất.
Trầm Hương thất hồn lạc phách nói:
“Ta thua, là ta thua ~”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây