Trong toàn bộ Đạo Minh, chỉ có Trương Minh Hiên và Dung Mỗ là còn đứng… Không đúng, Dung Mổ thì đang khom người, cũng sắp cong thành chín mươi độ rồi. Ngay cả tiên hạc và thỏ ngọc cũng nằm rạp trên mặt đất mà phun ra máu, vẻ mặt mờ mịt buồn phiền.
Trương Minh Hiên cầm Thanh Bình kiếm trong tay, ngẩng đầu bốn lăm độ nhìn lên trời, nói: “Ta không muốn như thế này, đều là do các người ép ta thôi, tội gì phải khổ như thế chứ?”
Rốt cuộc hắn cũng biết vì sao lại không rút Thanh Bình kiếm ra được rồi, thực tế là do vị đại gia này chướng mắt đám gà này! Chỉ mới ra khỏi vỏ một chút thôi mà tất cả bọn họ đều đã ngã xuống đất rồi, chớ nói chi là rút ra hoàn toàn, đoán chừng nếu không phải là vì Minh Chủ chọc giận nó, thì Trương Minh Hiên cũng chẳng thể rút kiếm ra được! Cũng phải xem người mà vị kiếm gia này đối phó khi ra khỏi vỏ là ai chứ, chính là Viên Thiên Cương đấy, tuy không biết hắn ta có thân phận gì, nhưng chắc hẳn là cũng chẳng đơn giản gì. Một tên ma đầu, một vị lão đại cấp Kim Tiên, tầm mắt của kiếm gia quả là cao.
Chuyện này cũng đã cảnh tỉnh Trương Minh Hiên phần nào, cũng không thể nói là có Thanh Bình kiếm rồi thì hắn sẽ được an toàn, cao thủ không giết hắn được, nhưng mà lỡ như có người kém cỏi giải quyết hắn, vậy thì rất là mất mặt!
Trương Minh Hiên rảo bước đi đến bên hồ, nhìn ba người nhô đầu lên trong hồ, vừa cười vừa nói: “Bây giờ có thể trả người của ta lại cho ta rồi chứ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây