Một mình Tôn Ngộ Không ngơ ngác đứng ở bên ngoài Đại Lôi Âm Tự, chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ, trong đầu hiện lên cảnh tượng một đường lấy chân kinh, Đường Tam Tạng dong dài, mềm lòng lại có chút tham tài, Trư Bát Giới lười biếng, tham ăn lại háo sắc, Sa Ngộ Tịnh chịu thương chịu khó lại rất điệu thấp, Tiểu Bạch Long một đường hóa thành con ngựa trắng kéo mọi người đi về phía trước.
Hiện tại kinh thư vào tay, Đường Tam Tạng cùng Kim Thiền Tử hợp thành nhất thể, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh quay lại Thiên Đình, Tiểu Bạch Long đi Bát Bộ Thiên Long chúng, mấy thầy trò đi thì đi tan thì tan.
Tôn Ngộ Không cười vài tiếng, hốc mắt đỏ lên, tự nói:
“Đi rồi cũng tốt! Đi rồi cũng tốt! Lão Tôn ta cũng nên đi. Tiểu hòa thượng, lão Tôn ta sẽ chiếu cố tốt Nữ Nhi Quốc cho ngươi, con gái của ngươi cũng chính là cháu gái của ta, lão Tôn ta cũng sẽ bảo vệ tốt nàng.”
Tôn Ngộ Không lộn nhào một cái bay lên trời, hóa thành một vệt sáng màu vàng xẹt qua không trung, thét dài một tiếng phá chín tầng mây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây