Nhìn thấy bóng hình quen thuộc trong video, ngón tay Dương Húc Minh có chút run run, từ từ ấn vào nút bắt đầu. Màn hình điện thoại từ từ phát video vừa được quay này. Trong video là cảnh trong phòng ngủ của Ứng Tư Tuyết. Có một người con gái đang lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, làn da của cô ấy trắng bệch, quỷ dị giống như của thi thể. Mái tóc đen nhánh dài tới ngang eo, tạo nên một cảnh tượng giống như trong tranh. Tóc mái rủ xuống, che đi con mắt của nàng. Thứ duy nhất Dương Húc Minh có thể nhìn thấy là đôi môi bầm đen từ từ nhúc nhích. Cùng với giọng nói khàn khàn đầy vẻ mệt mỏi...
“Rốt cuộc cũng được gặp lại, A Minh.”
“Nhìn thấy em lúc này, anh có cảm giác như thế nào?”
“Em không biết sao nữa. Nhưng bây giờ có thể tỉnh táo để ngồi nói chuyện với anh, em cảm thất rất vui vẻ.”
“Sau khi chết đi, em cũng đã đánh mất cảm giác vui vẻ của chính mình, thứ duy nhất còn xót lại chỉ có sự thống khổ đầy tuyệt vọng, luôn dày vò em từng ngày. Cảm ơn anh đã giúp em tìm lại cảm giác khi còn sống.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây