Nhìn thấy bộ dạng cuồng loạn, ngoài mạnh trong yếu của Dương Húc Minh, Từ Huyên thở dài, lắc đầu nói: “Nếu anh Minh không tin thì vì sao lại kích động như thế?”
“Bất quá điều này cũng không quan trọng, em vẫn không trông chờ vào việc anh sẽ tin tưởng nên trước đó ta vẫn luôn không nói.”
Từ Huyên vừa cười vừa nói: “Có một số việc vẫn là để anh tự mình hồi tưởng lại mới có sức thuyết phục nhất, không phải sao?”
Từ Huyên cười hì hì nói: “Lần này anh Minh đến đây, không phải vì muốn tìm được thứ đã mất của mình sao? Chủ cần tìm được thứ đo, thì toàn bộ kí ức trước đây nhất định cũng theo đó trở về. Đến lúc đó tự anh sẽ hiểu.”
“Về phần thi thể của thúc thúc... Được thôi, nếu anh Minh đã để ý như vậy thì em sẽ thẳng thắn trả lời.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây