Nhìn Từ Huyên trước mặt lúc này còn đang đứng trong bụi hoa, Dương Húc Minh cảm giác mình sắp không khống chế được lửa giận trong người. Trái lại Từ Huyên giống như không nhận ra sự tức giận của Dương Húc Minh. Nàng vẫn như cũ thảnh thơi, không chút nào hoảng hốt. Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn bàng hỏi: “Ta hỏi ngươi lần nữa, có phải ngươi phái người đi đào thi thể của cha ta hay không? Ngươi lấy thi thể của ông ấy làm gì?”
Dương Húc Minh biểu hiện cứng ngắc, hoàn toàn không có bất cứ dáng vẻ muốn hoà hoãn nào.
Nhìn biểu hiện này của hắn, Từ Huyên thở dài: “Anh Minh lớn lên, thật sự một điểm đáng yêu cũng không có... Lại còn hung hãn như vậy, hoàn toàn không như khi còn bé hay trốn trong chăn hôn trộm môi của người ta, còn rất ngoan ngoãn nói thích Huyên Huyên tỷ nhất.”
Vừa nghe được câu này của Từ Huyên, Dương Húc Minh tí nữa có cảm giác ngạt thở.
Hắn khó tin trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, cám xúc tí nữa mất khống chế: “Ngươi nói cái gì? Nói rõ cho ta, trốn trong chăn hôn trộm ngươi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây