Lời nói của Từ Huyên khiến bước chân của Dương Húc Minh khựng lại. Hắn bắt đầu ý thức được có điểm không đúng. Dựa theo tốc độ chạy của hắn cùng với tốc độ của tiếng chuông, hắn phải càng ngày càng đến gần huyết vụ mới đúng. Nhưng mà hiện tại bất kể hắn có chạy nhanh đến mức nào thì tiếng chuông trong huyết vụ vẫn không nhanh không chậm cách xa hắn, nghe thì giống bất kể lúc nào cũng biến mất nhưng lại vẫn xuất hiện ở đó. Giống như một mồi nhử hắn vậy.
Loại tình huống này, cộng thêm lời nhắc nhở của Từ Huyên khiến Dương Húc Minh nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn nhìn đoàn huyết vụ màu đỏ cách đó không xa, hít một hơi thật sâu, sau đó giơ tay phải lên nhắm thẳng vào đoạn huyết vụ.
Một ngọn lửa màu đen mãnh liệt phun ra. Một giây sau, trong huyết vụ vang lên vô số tiếng gào thét thê lương, cả đoàn huyết vụ giống như một quả bóng bị kim đâm, bay vèo đến nơi xa, sau đó biến mất ngay trước tầm mắt của Dương Húc Minh.
Thấy cảnh này, Từ Huyên phát ra tiếng cười: “Hì hì... Vẫn là anh Minh thông minh nhất, bây giờ anh đã biết ai đối xử tốt với mình nhất đúng không?”
Dương Húc Minh hạ tay phải xuống, nhìn về Từ Huyên trước mặt. Khuôn mặt của hắn bình tĩnh, cảm xúc nôn nóng khi nãy đã bay theo đoàn huyết vụ. Hắn hỏi: “Huyết vụ đó là cái gì? Vì sao muốn dẫn dụ ta? Đó cũng là một loại lệ quỷ sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây