Lúc này trong con hẻm nhỏ, Nhạc Chấn Đào đã bắt đầu mất khống chế cảm xúc. Quỷ Diện đang cầm chiếc điện thoại, lại nhìn nét mặt của Nhạc Chấn Đào khi bị mình ép vào đường cùng mà cười vô cùng thỏa mãn.
Nhưng ngay khi mở nguồn điện thoại, ấn vào danh sách cuộc gọi thì chân mày Quỷ Diện cau lại, nụ cười trên mặt biết mất.
Bởi vì trong danh sách này không hề có bất kỳ một số điện thoại khả nghi nào. Liếc mắt nhìn về Nhạc Chấn Đào đang ở trong góc xó, lại tiếp tục mở ấn vào phần tin nhắn. Nhưng mà bên trong cũng trống không, thậm chí đến cả danh bạ cũng không hề lưu đến một số.
Lúc này Quỷ Diện cười không nổi nữa rồi. Nhạc Chấn Đào che ngực, lưng tựa vào tường từ từ đứng dậy, nở một nụ cười giễu cợt :“Tao quên chưa nói với mày, tao vốn là một thằng tự kỷ, không có anh em bạn bè. Tao đào đâu ra số để mà lưu? Mà cũng có ai quy định điện thoại để nghe gọi không đâu? Tao mua để chơi game không được à?”
Thật ra đừng nói là trong danh sách cuộc gọi của hắn không có lưu lại số điện thoại nào, ngay cả số của Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết hắn cũng không có. Ba người đã quyết định xóa tất cả cuộc gọi, lấy giấy bút ghi lại rồi cũng xóa luôn toàn bộ tin nhắn và số trong danh bạ. Chính là để đề phòng trường hợp bị Quỷ Diện lấy được điện thoại sẽ dùng thông tin trong máy tìm giết tất cả người thân của nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây