Âm thanh của Dương Húc Minh vang lên, lay động nhè nhẹ không khí trong căn phòng nhàn nhạt mùi nấm mốc hôi hám.
Toàn bộ gian phòng vẫn im lìm, không có bất kỳ tiếng động nào đáp lại, nhìn quanh khắp lượt, nơi đây âm trầm ẩm thấp, cửa sổ đóng chặt trong một thời gian dài, biểu hiện qua lớp bụi dày trên thành cửa. Không khí trong phòng âm u ngột ngạt tựa hồ rất thích hợp cho các loài sâu bọ sinh sôi nảy nở.
Đứng ở cửa chờ đợi vài giây, Dương Húc Minh tiếp tục cất tiếng:
- “Không có ai trong nhà sao? Vậy khiến cho ta có chút khó xử a... Đại tiểu thư, chúng ta... Hả?!!”
Vừa nói vừa xoay người lại, Dương Húc Minh bất giác ngẩn người. Phía sau lưng hắn, hoàn toàn trống không, Ứng Tư Tuyết không có ở đấy. Mà khung cảnh lại hoàn toàn lạ lẫm, trước mắt hắn là một dãy hành lang mục nát, rêu xanh lan tràn phủ kín, trên sàn nhà chằng chịt những vết rạn nứt, nhìn qua tựa hồ cả toà nhà bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây