Ánh nắng rực rỡ chiếu sáng căn phòng khách quen thuộc. Dương Húc Minh kinh ngạc đứng trước cửa, nhìn Lý Tử đang quay lưng về phía hắn, lúi húi gấp dọn mớ quần áo đã giặt khô để trên ghế sopha.
Nét mặt của hắn ngơ ngác mờ mịt.
Thanh âm Lý Tử vô cùng quen thuộc, một màn này thoạt nhìn hệt như hắn bỗng nhiên trở lại thời điểm lúc xưa, khi Lý Tử còn chưa biến mất khỏi cuộc đời. Khung cảnh đẹp như một bức tranh ký ức. Dương Húc Minh vô thức nói:
- “Làm gì có em... Anh đâu có đắc tội với người nào? Mỗi ngày anh chỉ đến lớp đi học rồi về nhà chơi game. Hoàn toàn là một kẻ hiền lành vô hại!”
Lý Tử vẫn quay lưng về phía hắn như cũ, hí húi thu dọn quần áo trên sopha.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây