Đối với rắn rít các loại, Dương Húc Minh không hề ưa thích một chút nào. Khi còn bé, ở quê, hắn vẫn hay vào rừng vào núi đi chơi, vẫn bắt các loại nhện, bọ, côn trùng để đùa nghịch cùng bạn bè. Nhưng riêng đối với rắn - loại sinh vật lạnh lẽo, âm u quỷ dị - hắn vẫn có một sự ghê tởm xa cách đặc biệt.
Bây giờ, đứng giữa lối đi tối đen, nghe những âm thanh lạt xạt vang lên, sắc mặt Dương Húc Minh nhăn nhúm hết lại. Ám ảnh tuổi thơ lại tràn về.
Những tiếng loạt xoạt của sắn bò trên sàn nhà, âm thanh rin rít của lưỡi rắn phun ra nuốt vào... Tất cả khiến toàn thân Dương Húc Minh nổi da gà.
Chẳng lẽ trong này là hang rắn, nên bọn chúng mới nhiều như vậy? Phạm Chí Cương nói lũ rắn này xưa nay không rời khỏi hầm trú ẩn. Nhưng bên trong hầm thì có thứ gì để bọn chúng ăn đâu?
Dương Húc Minh đứng trong bóng tối, chần chờ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nói thật, nếu như bên trong là một loại lệ quỷ kinh khủng nào đó, Dương Húc Minh đều không đến mức xoắn xuýt như thế. Nhưng bên trong là rắn...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây