Thiếu nữ này bắt đầu thống khổ ho khan. Giống như làm như vậy, mới có thể làm vơi đi những nỗi bất bình, nỗi buồn đã tích tụ trong sâu thẳm tâm hồn mình nhiều năm. Nàng một mực ẩn nhẫn nhượng bộ vì người khác, nhưng vào một khắc biết được tin Bạch Vụ đã chết, nàng chợt phát hiện ra toàn bộ nhượng bộ đều biến thành châm chọc đối với chính mình. Tâm tình bị đè nén rất nhiều năm rốt cục cũng bộc phát trong một bài phát biểu! Đối mặt với Yến Hạc Ngữ, nàng không còn muốn nhượng bộ, lần đầu tiên sau hơn mười năm, nàng căm tức nhìn cha và anh của mình. Chỉ là phẫn nộ như vậy, cũng không thể cải biến cái gì. “Ngươi có biết vừa rồi người đã làm chuyện mất mặt như thế nào không? Người cho rằng những điều ta nói trước hôn lễ là giỡn chơi? Ta không biết ai cho người dũng khí, để cho ngươi dám ở một chỗ như thế này, vi phạm ước định của chúng ta, nói những lời ngỗ nghịch này, nhưng đừng tưởng rằng làm như vậy, người sẽ có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này!”
“Ngươi phải vì hành vi của mình mà trả giá đắt, giá đắt có lẽ sẽ không rơi xuống trên người của người, nhưng tin tưởng ta, nó nhất định sẽ làm cho ngươi rất khó chịu!” Gừng càng già càng cay. Yến Hạc Ngữ tuy ngạc nhiên trước ánh mắt của Yến Cửu, nhưng gã tin chắc rằng thiếu nữ này mặc dù chịu một loại kích thích nào đó mà có chỗ biến hóa, nhưng trong nội tâm vẫn như cũ là người thiện lương tới cực điểm. Quả nhiên, khi lời uy hiếp này được nói ra, sự phẫn nộ trong mắt của Yến Cửu bỗng nhiên đọng lại, cả người trở nên có chút mệt mỏi. “Nếu như ngươi không muốn tình thế trở nên càng nghiêm trọng, liền đình chỉ hành vi khôi hài của ngươi, tiếp tục buổi hôn lễ này! Còn có Tần Tung, người tốt nhất nên suy nghĩ một chút về bài phát biểu trước đó của ngươi, có một số việc không hề tốt giống như người nghĩ, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ vị trí của mình.” Lời này của Yến Hạc Ngữ không lớn, chỉ là nói cho Yến Cửu cùng với Tần Tung nghe. Trong một thoáng như vậy, Tần Tung như là cảm nhận được tâm tình của Yến Cửu, vì vậy vào thời điểm Minh Triệt muốn làm gì đó, y ngăn Minh Triệt lại.
Nhưng hiện tại y cùng với Yến Cửu đều có cùng suy nghĩ. Đây thật sự là một cái thế giới làm cho người ta chán ghét, rõ ràng mình muốn nỗ lực để khiến những người xung quanh tốt hơn, nhưng ở trong dạng thế giới này, loại suy nghĩ này dường như là sai lầm và trở thành điểm yếu của bản thân. Nhìn tân khách đầy sảnh đường, Tần Tung chỉ có thể thỏa hiệp một lần nữa. Yến Cửu thì ôm ngực của mình, vẫn như cũ là phẫn nộ nhìn Yến Hạc Ngữ. Từ nhỏ đến lớn, nàng đã trải qua vô số lần thất vọng cùng với cô độc, nhưng vẫn luôn mang theo hi vọng đối với cuộc sống. Duy chỉ có giờ khắc này, nàng như là triệt để hết hy vọng đối với thế giới này. Trong chuyến bay luân hồi xa xôi, một nữ Ác Đọa, đồng dạng ôm ngực của mình, như là cảm nhận được bị thống đến từ phương xa. Vào thời điểm nàng kể cho một Ác Đọa bồi bạn mình 700 năm về gút mắc giữa mình cùng với nữ nhi Yến gia, sau khi cảm nhận được CỖ bi thống này, nàng bắt đầu yên lặng cầu nguyện có kỳ tích phát sinh. Hôn lễ trong tầng 3 Toà Tháp rốt cục cũng bắt đầu tiếp tục, chỉ là trên mặt của mỗi người không
còn có vui sướng. Mỗi người đều kịp phản ứng, hoá ra cuộc hôn lễ từ lúc mới đầu mang theo chúc phúc của tất cả mọi người này, lại là một hồi bi kịch không như mong muốn như vậy. Bọn họ thậm chí có thể cảm nhận được, sự phẫn nộ trong mắt tân nương cũng không có tiêu tán. Thế nhưng bọn họ có thể làm cái gì chứ, nàng lại có thể làm cái gì đây? Coi như là thành viên đội 7 quân đoàn điều tra cực kỳ có tâm huyết, cũng chỉ có thể chịu đựng oán giận trong nội tâm tiếp tục tham gia buổi hôn lễ này. Bởi vì bọn họ đang đối mặt với kẻ thống trị. Là tồn tại chỉ cao vô thượng trong Tòa Tháp, trong 700 năm xác thực đã có người phản kháng Tòa Tháp, nhưng chưa từng có thành công. Một lần lại một lần, mọi người bạo phát đối với chế độ càng méo mó hơn so với ngoài tháp, nhưng trầm mặc sẽ luôn phủ xuống rất nhanh. Dần dần cũng không có ai dám tin tưởng, sẽ có người dám ở trong Tòa Tháp, lại đi phản kháng cỖ lực lượng này. Hôn lễ chỉ có thể tiếp tục, tất cả mọi người chỉ có thể coi như vừa rồi tân nương tử đã nói “tuyên
ngôn hạnh phúc“. Đám người đứng ngoài xem yên tĩnh, trên sân khấu hôn lễ, chú rể cầm nhẫn trong tay, y định đeo nhẫn vào ngón áp út bên trái đang run rẩy của cô dâu. Chiếc nhẫn sặc sỡ loá mắt, phản chiếu thế giới tan vỡ của thiếu nữ. Cũng chính vào thời điểm này, tất cả mọi người cho rằng buổi hôn lễ này sẽ đi đến quá trình cuối cùng...trời bỗng tối sầm. Thực sự không phải là ban đêm phủ xuống, mà là bầu trời triệt để tối đen. Coi như là vào ban đêm, trong Toà Tháp cũng chỉ là sẽ kiến tạo ra bầu không khí ban đêm, nhưng tuyệt đối không đến mức đen kịt giống như hiện tại. Phảng phất như trần nhà bỗng nhiên sụp đổ, tất cả các nguồn sáng đều mất đi vẻ rực rỡ vào lúc này. Mọi người ở trong Tòa Tháp chưa bao giờ trải qua một màn đen kịt như thế, phá vỡ sự yên tĩnh một lần nữa. Yến Cửu nghe tiếng ồn ào của khách mời dưới sân khấu, như là đột nhiên bắt được cái gì. Trái tim của nàng vốn dĩ đã như tro tàn, chỉ là tin tức Bạch Vụ đã chết khiến cho nàng rốt cục có được dùng
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây