“Để cho lão tử nói cho ngươi đồ chó hoang! Không phải là chúng ta không muốn đi tìm, không
muốn đi thủ hộ, cũng không phải là chúng ta không có nghĩ đến việc chống lại! Mà là thế giới chó chết này chưa bao giờ từng cho chúng ta cơ hội! !” Tiếng gào thét phẫn nộ không cam lòng cuối cùng, thậm chí khiến cho thanh âm của Lữ Ngôn cũng đều hiển lộ có chút khàn giọng. Nhóm Ác Đọa cố gắng hết mình để sống sót dường như đều tìm thấy những nỗi uỷ khuất và bán hận mà hắn đã phải chịu đựng trong nhiều năm qua trong tiếng gầm thét của Lữ Ngôn.
Yến Tự Tại lúc này mới phát hiện ra, hoá ra có thể sinh tồn ở ngoài tháp, cũng không phải là sự tình đáng hâm mộ. Nhân loại hâm mộ Ác Đọa có thể sinh hoạt ở ngoài tháp, thấy được bầu trời chân chính, nhưng nhân loại không biết, thế giới này cũng có không ít Ác Đọa bảo lưu lại nhân tính, hâm mộ cuộc sống của nhân loại.
Bạch Vụ nhìn ánh mắt của Lữ Ngôn, sau đó nhìn quét qua nhóm Ác Đọa còn lại, hắn bỗng nhiên thay đổi xem thường cùng với giễu cợt vừa rồi, lộ ra biểu tình vui sướng: “Rất tốt, đây chính là ánh mắt mà ta muốn nhìn thấy!” “Đây mới là khí thế nên có của một người có thể thủ vững bản tâm của chính mình đối với thế giới này! Ta hiện tại tin tưởng, các vị chính là người ta cần, cũng là người mà chỗ tránh nạn cần.” “Thật xin lỗi vì một ít lời khó nghe vừa rồi, nhưng đây không phải là bổn ý của ta, ta chỉ là muốn thấy được quyết tâm của các vị” Cuộc trò chuyện lại chuyển biến một lần nữa, trong hoảng hốt, nhóm Ác Đọa đã nghe được ba chữ chỗ tránh nạn. Viên Diệp lộ ra nụ cười khó có thể phát giác, Lữ Ngôn chớp hai mắt, Tiền Nhất Tâm người luôn lãnh tĩnh nhất dĩ nhiên đoán được, Lữ Ngôn cùng với Bạch Vụ như thể là đang phối hợp với nhau. Hai người này, đều có được thiên phú phá phòng thủ bằng ngôn ngữ. Nhất là tâm tình của hai người dường như cũng đặt rất đúng chỗ, cuộc đối thoại nhìn như cãi lộn này, thực chất là để khơi dậy tâm tình của nhóm Ác Đọa, khiến cho trong nội tâm của toàn bộ Ác Đọa đều hiện ra một cỗ cảm giác khó bình.
700 năm trước, chúng nỗ lực còn sống, một phương diện là kháng cự đối với tử vong, một phương diện khác thì là hi vọng một ngày kia, có thể thực hiện chấp niệm trong nội tâm. Thế giới này đích xác chưa từng cho chúng cơ hội, chúng bị cầm tù ở trong khu vực của từng người, cô độc nhìn phương xa cùng với đầu bên kia, bất lực canh giữ. Nhưng 700 năm chưa bao giờ có bất kỳ một giây nào, chúng buông tha cho thủ vững nội tâm. Tiền Nhất Tâm cũng là như thế. Gã đoán được mục đích cuối cùng nhất của Bạch Vụ, cũng đoán được tính hiệu quả và lợi ích mang theo trong lời nói vừa rồi, nhưng gã vẫn nổi lên nhiệt huyết sau một thời gian dài vắng bóng. “Cho dù tiêu hết tiền tiết kiệm, cho dù vĩnh viễn làm kẻ nghèo hàn, ta cũng muốn phản kháng thế giới méo mó.” Đây chính là ý nghĩ lúc này của Tiền Nhất Tâm. Cũng là ý nghĩ của nhóm Ác Đọa. “Đường đi của chúng ta, cũng không có dừng ở đây. Ta sẽ không miễn cưỡng các vị, ta chỉ là muốn cho các vị một cái lựa chọn.” Bạch Vụ vào thời điểm này, rốt cục cũng chính thức phát ra lời mời đến từ chỗ tránh nạn: “Hãy đi cùng ta đến chỗ tránh nạn, các vị, lấy lại tất cả những gì mà thế giới méo mó này nợ chúng ta!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây