Lâm Duệ Vỗ tay phát ra tiếng, trong chớp mắt, quang mang màu vàng phảng phất như trong chớp
mắt tách ra đóa hoa, vô cùng chói mắt, phủ kín trọn cả tầng 2 nhà tù. Vào thời điểm Bạch Vụ lấy lại tinh thần, Lâm Duệ, quan toà, bác sĩ, cũng đã biến mất đi nơi khác. Lực lượng trên người Lâm Duệ quá thần kỳ, Bạch Vụ không có suy nghĩ nhiều, hắn trực tiếp lấy ra ngụy vũ khí Nguyên Tội đã không còn số lần sử dụng, nhưng vẫn vô cùng sắc bén như trước, chặt đứt xiềng xích trên người bọn người Kha Nhĩ. “Xin lỗi, tới hơi muộn.” Tiếng sáo đình chỉ, bác sĩ cũng không còn gây thống khổ đối với linh thể, sự thống khổ của bốn vị thủ lĩnh giảm mạnh trong chớp mắt. Kha Nhĩ không nói gì, nòng súng cũng đều bị ngăn chặn, Viên Diệp yên lặng khóc, hiển nhiên ảo giác nhìn thấy khi tiếng sáo vang lên, khiến cho nàng có chút bất lực. Lữ Ngôn muốn mắng hai câu, nhưng trước đó không lâu thấy được những đồng bọn ngày xưa bị
chính mình mắng chửi, cuối cùng chết thảm kia, y cuối cùng cũng không có trách mắng, mà là hai miệng cùng nhau nói: “Tới không muộn, cám ơn!” Tiền Nhất Tấm dĩ nhiên là không chật vật nhất trong mấy người, thống khổ gã thừa nhận cũng không ít, nhưng tiền tài khiến cho gã không còn bối rối: “Làm sao còn không muộn? Một thân tổn thương này, ngươi cũng thấy đấy, phải trả thêm tiền đúng không?” Bạch Vụ cười cười: “Ta sẽ cho các vị một kết quả vừa lòng. Nhưng thời gian của chúng ta không nhiều lắm, rời khỏi nơi này trước, đi cứu giúp người tầng trệt.” “Nếu không phải là ta không thể chiến đấu...ta cũng sẽ không rời đi như vậy! Lão tử thật nhét đầu của tên bác sĩ kia vào lỗ đít của y..” Lữ Ngôn bắt đầu lải nhải mắng chửi bác sĩ. Kha Nhĩ như thể cũng rất muốn biểu đạt gì đó, còng tay được tháo ra, y liền ngẩng đầu thẳng tắp: “Đát đát! Đát đát đát đát đát!” “Tầng trệt...hắn nói chúng ta phải đi đến tầng trệt, tháo còng tay cho toàn bộ đồng bọn tầng trệt!” Bốn người bọn họ phải chịu tra tấn to lớn về thể xác và tinh thần, thể chất của Ác Đọa trong lúc nhất thời cũng khó có thể khôi phục, liền ngay cả nói chuyện cũng có chút hữu khí vô lực.
Bạch Vụ nhìn về phía Yến Tự Tại, Yến Tự Tại thất khiếu chảy máu, hô hấp yếu ớt, trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Trong chớp mắt còng tay được tháo ra, y nhẹ giọng nói: “Ta ta không đi nổi nữa, mang ta đến tầng trệt...Bạch Vụ.” So với mấy Ác Đọa khác, Yến Tự Tại với tư cách là nhân loại, bị thương nặng hơn, thời gian bị tra tấn cũng lâu hơn. Bạch Vụ dìu Yến Tự Tại đi, rõ ràng có chuỗi sức mạnh cường đại, nhưng thống khổ kịch liệt cùng với tra tấn hơn mười tiếng đồng hồ, Yến Tự Tại trong lúc nhất thời cũng không
khôi phục được. “Ngươi cũng không muốn trở về như vậy?” “Nói nhảm...cứ đưa ta xuống tầng trệt trước đã...bằng vào trạng thái của ta bây giờ, chỉ sợ sẽ cản trở!” Cảm nhận được một cỗ quyết ý ở trong lời nói của Yến Tự Tại, Bạch Vụ gật gật đầu, không có khởi động dĩa quay, bắt đầu đi về hướng khu phòng giam tầng trệt. Bốn người Kha Nhĩ Viên Diệp đi theo đằng sau Bạch Vụ. Yến Tự Tại rất mệt mỏi, y rất nhiều lần muốn ngủ thật say, lại sợ hãi chính mình một khi nằm ngủ,
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây