Đứa con không có chết, nó chỉ sợ mẹ mình không còn ai che chở, rời đi. Câu di ngôn cuối cùng này, không biết có phải là thiện ý cuối cùng của người chồng đối với người vợ đã không còn tình yêu này hay không. Đứa con biến mất, Viên Diệp cũng vẫn luôn không có tìm được đứa con này, nhưng bởi vì chấp niệm muốn tìm được đứa con, trong tận thế mặc kệ tao ngộ thống khổ như thế nào, nàng đều có thể vượt qua. Chỉ là lần này...nàng thật sự sắp chịu không nổi.
Tìm 700 năm cũng đều không có tìm được đứa con, nàng rốt cục ở trong thống khổ, ở đầu bên kia Hoàng Tuyền, Viên Diệp nhìn thấy khuôn mặt ám ảnh trong giấc mơ của mình đang vẫy tay với
chính mình. 700 năm kiên trì phảng phất như muốn tan rã vào thời khắc này. Viên Diệp bỗng nhiên có chút mệt mỏi, đứa con đã chết...những năm này nàng không phải là không có nghĩ tới khả năng này, cũng
một mực đang nghĩ, lên kế hoạch cho khả năng xấu nhất có thể xảy ra. Chỉ là khi nhìn thấy đứa con đứng ở đầu bên kia Hoàng Tuyền, nàng vẫn cảm thấy toàn bộ sự quật cường bị của mình bị tiêu hao từng chút một.
Không chỉ là Viên Diệp, ba người còn lại cũng đang đứng trước bờ vực sụp đổ. Kha Nhĩ một lần nữa đi tới trong trí nhớ chính mình không nguyện ý đối mặt nhất. Những người bên cạnh lần lượt chết đi, y muốn bảo hộ bọn họ, nhưng tất cả những gì có thể làm, là nghe lời cha mẹ và bịt chặt miệng. Thẳng đến sau này biến thành Ác Đọa, y dường như sám hối bản thân chỉ có thể âm thầm trốn tránh...rõ ràng là loại trí tuệ, lại đánh mất năng lực ngôn ngữ. Đây là y kiên trì và tự trách không tiếng động. Hiện giờ ở trong những trí nhớ đó, tất cả những người chính mình đã từng muốn bảo vệ, toàn bộ đều xuất hiện một lần nữa, bọn họ báo cho Kha Nhĩ, đừng có áy náy, đừng có bị thương, quên đi quá khứ, buông bỏ quá khứ, phó mặc mọi thứ cho tiếng sáo là được rồi. Ánh mắt của Kha Nhĩ càng tan rã...y rất muốn cứ như vậy chìm vào giấc ngủ, không cần phải
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây