Bạch Vụ đã hiểu, ghế điện Vốn là dùng để xử tử phạm nhân tử hình, nếu như nói quản ngục trưởng chính là hủy diệt thân thể, như vậy linh mục, chính là hủy diệt linh hồn. Gã nhìn như đang khiến những người thoát khỏi tử vong, có thể rời khỏi nhà tù, nhưng trên thực tế sẽ giết thiện niệm của những người đó, như vậy người đó sẽ còn là bản thân người đó sao? “Đây là ai? Đội mũ trùm đầu, ta không nhận ra.” “Chuyện này dễ thôi, dù sao ta vốn cũng là muốn cho ngài biết, người chết đi chính là ai - “ Linh mục cởi bỏ mũ trùm đầu. Bóng Đè sẽ ngẫu nhiên từ trong ý thức của Bạch Vụ chọn một người Bạch Vụ đã từng gặp. Điều Bạch Vụ cần làm, chính là giết chết người này, những ánh mắt đã cho cảnh cáo, một khi làm ra lựa chọn sai, tính cách của mình sẽ phát sinh biến hóa không thể nghịch chuyển. Cán cân thiện và ác sẽ nghiêng dần từng chút một.
Người này là một vị y tá. Bạch Vụ còn nhớ rõ y tá này, gả cho một nam nhân trung niên có tiền, nhưng bởi vì ở trong thị trấn nhỏ, gặp được Bạch Viễn, cảm thấy con người nên hoàn mỹ giống như Bạch Viễn, nàng bắt đầu chán ghét chồng của mình, cho rằng chồng chỉ là có tiền, xấu xí không chịu nổi, tất cả mọi chuyện trong nhà đều là nàng làm, lại không để ý đến...bản thân sự giàu có là nền tảng lớn nhất để đảm bảo chất lượng cuộc sống trong thời đại đó.
Khi còn trẻ, nàng đã từ chối rất nhiều người trong giai đoạn phấn đấu” và chọn một người đàn ông trung niên, nhưng bởi vì gặp được Bạch Viễn, trong nội tâm lại có vật gì đó nảy mầm.
Đương nhiên, Bạch Viễn chưa bao giờ có hứng thú với vị y tá này, chỉ duy trì sự vui vẻ hòa thuận của những người hàng xóm bình thường, cũng hoàn toàn chưa từng có ý nghĩ làm lão Vương, những vật kia ở trong ý nghĩ của Bạch Viễn, chính là những trò tiêu khiển cấp thấp. Cũng bởi vì như vậy, vị y tá này lúc nhìn thấy mình sẽ luôn nói: “Ngươi thật may mắn khi có một người cha như vậy, người nên cảm thấy đủ.” Nhưng Bạch Vụ không hạnh phúc, hắn chán ghét những người trực tiếp đưa ra kết luận về một điều gì đó mà không đi sâu tìm hiểu này. Đối với vị y tá này, Bạch Vụ là chán ghét.
Nhưng cho dù là ở trong ý thức của mình, Bạch Vụ cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn giết nàng. “Đổi một người khác đi? Thật sự không có tính khiêu chiến” “Ồ, đây là một yêu cầu hợp lý, nhưng nếu như không có tính khiêu chiến, chúng ta vì sao lại không giết nàng? Hay là do ngài không dám?” Ánh mắt của linh mục mang theo mê hoặc. Bạch Vụ cảm thấy trí nhớ của mình nổi lên rất nhiều biến hoá, phảng phất như trong chớp mắt, chính mình lại trở về thị trấn nhỏ, lại thấy được y tá lộ ra vẻ mặt lấy lòng đối với lão Bạch, sau đó nói đối với chính mình: Thực sự hâm mộ ngươi đấy Bạch Vụ... Cùng lúc đó, phảng phất như còn có thanh âm đang mê hoặc Bạch Vụ: bọn họ đều đáng chết không phải sao! Đám người kia rõ ràng cái gì cũng không biết, lại nói rằng người rất hạnh phúc! Bọn họ mỗi người đều rất dối trá cùng với ngu muội, vì sở thích của mình, không chú ý đến cảm thụ của người khác chút nào, những người này đều đáng chết!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây