Nếu kẻ thống trị thật sự không còn Vĩnh Sinh Tuyền, hắn có khả năng thật sự cân nhắc việc đi đến thành phố máy móc làm người chỉ huy thứ hai. Trong thời gian tiếp theo, Bạch Vụ cùng với Tạ Anh Kiệt thảo luận một số biện pháp đi đến thành phố máy móc. Sự kinh ngạc của Tạ Anh Kiệt đối với Bạch Vụ càng ngày càng nhiều, kiến thức cùng với sự trầm ổn mà Bạch Vụ biểu hiện ra, cùng với đủ loại sự tích đã làm khiến cho y bỗng nhiên nghĩ tới lời dự ngôn nào đó mà Tỉnh Lục đã từng nói. “Ngươi không phải là chúa cứu thế, nhưng người sẽ dẫn đường cho chúa cứu thế” 700 năm trước, Tỉnh Lục đã từng nói như vậy đối với Đào giáo sư cùng với Tỉnh Tứ. Mà 700 năm, ngoại trừ chính mình, Bạch Vụ chính là người duy nhất từng đi đến địa phương kia. Điều này làm cho cái nhìn của y đối với Bạch Vụ trở nên càng phức tạp. Bản thân y cũng không tin lời dự ngôn đó, 700 năm qua, rất nhiều chuyện đã quay thậm chí còn
cảm thấy rất vớ vẩn. Nhưng bây giờ y đã từ từ cảm giác được, hẳn là thật sự có chúa cứu thế? Ý nghĩ này lập tức bị Tạ Anh Kiệt dập tắt. Ngoài tháp...vẫn như cũ là địa phương nhân loại khó có thể sinh tồn, ở giữa nhân loại cùng với Ác Đọa, vẫn như cũ là quan hệ giữa con mồi cùng với kẻ săn mồi. “Ngươi về sau sẽ đi đến thành phố Đăng Lâm?” “Đúng vậy.” “Ngươi có từng nghĩ tới nơi đó có lẽ không có tồn tại mạnh bằng Số 0, nhưng so với thành phố máy móc còn nguy hiểm hơn không?” Nhóm người Bạch Vụ sở dĩ có thể còn sống trở về từ thành phố máy móc khu vực màu đen, hoàn toàn là bởi vì Thủ Hộ Giả khu vực Số 0, cũng không phải là địch nhân. Bằng không bọn hắn là không có một chút đường sống nào. Bạch Vụ nói: “Thế giới này thiếu nợ Đào giáo sư. Nếu như không có người đi hoàn trả, như vậy ta liền đi hoàn trả.” Tạ Anh Kiệt không có đáp lại câu này, chuyển chủ đề sang chỗ khác.
Rời khỏi Tạ gia, Bạch Vụ liền chuẩn bị đi đến bệnh viện tâm thần quan sát. Hắn đoán rằng có điều gì đó đã xảy ra với Yến Cửu. Nhưng trước đó cũng không có dùng ốc biển liên hệ với Yến Cửu, bởi vì xung quanh một mực có người. Đi vào bên trong bệnh viện tâm thần, cảnh tượng khiến cho Bạch Vụ có chút lạ lẫm. Nơi này vốn đã dần trở nên yên bình hết lần này tới lần khác, dường như đột nhiên đi ngược lại. Hai lão nhân đánh cờ bởi vì vẫn luôn không tìm được một quân cờ, giống như hai con kiến mất phương hướng, cứ đi vòng quanh sân không có quy tắc. Người đọc sách không còn đọc sách, mà là từ từ dán lại các trang sách, nhưng bởi vì rối loạn nhận thức về trình tự, trang sách y dán là luôn luôn không đúng. Mà kẻ đần luôn cười ngây ngô thì một mực khóc lóc, cuống họng cũng đều có chút khàn khàn. Trịnh Đa Hỉ điên điên khùng khùng, hoàn toàn không giống trước đây, càng ngày càng bình thường hơn. Về phần y tá, thì nằm nghỉ ngơi trong phòng làm việc, nàng như thể đã chẳng còn quan tâm đến việc Trịnh Đa Hỉ đang phát điên.
Bạch Vụ đột nhiên cảm thấy có chút không vui. Hắn ở trong tình huống bình thường không thể cảm thấy phẫn nộ, nhưng hắn biết, tâm tình hiện tại của hắn đang ở bờ vực của sự tức giận. Làm thế nào để diễn tả cảm giác này? Nó giống như một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, người sắp xếp mọi thứ gọn gàng và lau chùi sạch sẽ, và đột nhiên những thứ này trở nên lộn xộn và bẩn thỉu một cách bừa bãi. Vì vậy Bạch Vụ không có đi đến căn phòng của Yến Cửu ở tầng 6, mà dựa vào sự nhắc nhở của Phổ Lôi Nhãn, tìm được quân cờ kia. Thế nhưng hai lão nhân vẫn là không chịu đánh cờ, vẫn như trước rất lo nghĩ: “Không thấy không thấy...làm sao cũng không tìm thấy!” “Không tìm được...không tìm được...” Hai lão nhân không ngừng lặp lại lời nói của mình. Bạch Vụ lúc đầu còn tưởng rằng bọn họ đang nói về quân cờ, nhưng về sau hắn đã hiểu được: “Nàng chỉ là đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại. Các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ mang nàng trở lại, nhưng trước lúc này, các ngươi phải giống như trước đây, như vậy nàng mới có thể vui vẻ.” Hiếm khi có người lại có thể bắt được sóng não của người điên.
Hai lão nhân nghe xong, liền thật sự an tĩnh trở lại, nhanh chóng bày ra bàn cờ. Sau đó Bạch Vụ lại ghép các trang sách của người đọc sách lại với nhau một cách chỉnh tề, nhưng người đọc sách nói: Câu chuyện không còn thú vị nữa, và môi trường đọc truyện đã thay đổi. Những lời này Bạch Vụ cũng nghe hiểu được, thế giới của người bệnh tâm thần đối với người ngoài trông rất hỗn loạn, nhưng đối với người trong bệnh viện tâm thần mà nói, thứ họ theo đuổi thực ra là sự tĩnh lặng. Trong nội tâm của Bạch Vụ có chút kinh ngạc, Yến Cửu rời đi lại khiến cho loại tĩnh lặng này bị triệt để đánh vỡ. Hắn trấn an từng người một, cuối cùng người đọc sách tiếp tục đọc sách, kẻ đần mặc dù không có cười, lại cũng không có khóc. Trịnh Đa Hỉ cũng không còn điên điên khùng khùng, ở dưới chỉ thị của Bạch Vụ, bắt đầu chăm sóc y tá điên. Lúc này, Bạch Vụ mới thông qua ốc biển liên hệ với Yến Cửu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây