Số 0 không hề có lực hoàn thủ, thân thể của y bắt đầu vỡ nát, một ít chất lỏng đục giống như máu trào ra từ các vết nứt trên cơ thể y. Ý thức của y bởi vì nguyên nhân ký ức không biết hiện lên, hiển lộ phá toái không chịu nổi. Cũng như thân thể y lúc này bị Tỉnh Ngũ không ngừng tàn phá. Theo Tỉnh Ngũ, đây là phản ứng sau khi bị lực lượng khủng bố công kích. Tỉnh Ngũ cũng không cho rằng phản ứng của Số 0 có gì không đúng. Chẳng qua là cảm thấy có chút nhàm chán. Chỉ là y cũng không có nhận thấy chính là, mây đen nặng nề trên không trung...đang trở nên mỏng dần.
Tại một thị trấn vô danh, ngày hôm nay trời đột nhiên đổ mưa lớn. Số 0 gặp được cậu bé kia một lần nữa. Lần này cậu mang theo dù, bung chiếc dù trắng che mưa, vẫn như trước nhìn ngôi trường cấp hai kia, nhìn cô bé không biết tên kia, cùng với mẹ bung dù đi về nhà. Thực ra cô bé đó không ưa nhìn, cậu cũng cũng không thích cô bé kia, chỉ là con người sẽ cảm thấy hứng thú đối với một ít đồ vật kỳ quái. Toàn thân cậu ướt sũng. Bởi vì chiếc dù không che được đầu của cậu bé. Cử động cố tình phơi mình ngoài dù và che dù ở phía bên cạnh này, theo người qua đường giống như là một kẻ đần. Cậu bé đương nhiên không đần. Ở trong tương lai dài dằng dặc, cậu sẽ dựa vào trí tuệ của chính mình trải qua thế giới có rất nhiều quy tắc méo mó hoang đường. Cậu dùng sức một mình, mang theo nhân loại ở ngoài tháp sáng tạo ra một khả năng chưa từng có. Trời mưa to, hơi nước làm cho mọi người không thể nhìn rõ cậu bé kia. Mọi người không hiểu cậu đang làm cái gì.
Nhưng Số 0 lại biết rõ, y quá hiểu loại cảm giác cô độc này, cậu bé này chỉ là giả tưởng có một người đang bung dù cho chính mình. Cậu bé mỉm cười, nụ cười rất chững chạc, hoàn toàn không giống một đứa trẻ chín tuổi chút nào, như thể một giây tiếp theo, cậu sẽ nói với người không tồn tại bên cạnh mình kia: “Ừ, ta cũng có thể che mưa cho ngươi!”
“Gia Khải Nhi, ta đi đây, ta không thể mang theo người đi cùng, bởi vì cha mẹ không nguyện ý, hôm nay ta muốn đi ghi hình một chương trình” Số 0 nói với người máy “Gia Khải Nhi” không có khả năng nói chuyện. Người máy kỳ thật được chế tác rất thô ráp. Lần này Bạch Vụ nhìn kỹ một chút, món đồ chơi này thật sự là Transformers Ở cái thế giới này, vào hơn mười năm trước, bọn nhỏ ở Thục Đô rất thích nó. Nhưng bây giờ nó đã hết mốt, bọn nhỏ đã không còn chơi loại mô hình này nữa, thời đại của những đứa trẻ cầm đồ chơi và khoe với bạn bè của chúng dường như đã vĩnh viễn không còn nữa.
Bọn nhỏ hiện tại đã quen với việc sử dụng điện thoại di động, có nhiều điều thú vị ẩn trong điện thoại di động hơn là đồ chơi. Thế nhưng ở trong mắt Số 0, những thế giới giả tạo xây dựng bởi số liệu đó là không có ý nghĩa. Nếu như cậu muốn, cậu có thể đột nhập vào bất kỳ công ty trò chơi trực tuyến nào, ngay cả khi cậu chỉ mới chín tuổi. Cậu có thể dùng một thân phận ảo rất nổi tiếng để sống, nhưng cậu không muốn làm như vậy, cậu hi vọng có một ngày, thế giới này có thể tiếp nhận cậu. Buông xuống “Gia Khải Nhi”, ký ức chuyển đến thời điểm Số 0 tham gia cuộc phỏng vấn trên truyền hình. Bạch Vụ nhìn Số 0 có chút câu thúc trước máy quay phim, không hiểu sao cảm giác được có chút giống như đã từng quen thuộc. “Nghe nói anh có một đứa con trai nhỏ, đứa con trai nhỏ...cũng đặc biệt như vậy sao?” Người dẫn chương trình hỏi người đàn ông một câu, người đàn ông có chút không vui, nhưng vì đang đứng trước ống kính nên gã cố gượng cười và nói: “Không không không, đứa em trai không phải là người máy, đứa em trai là người bình thường”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây