May mà chính mình từ trước đến nay sẽ không cảm thấy có cái gì, bởi vì không có tâm tình tiêu cực, cũng sẽ không khổ sở. Thế nhưng thế giới này không như vậy, ở thế giới này chính mình có rất nhiều bạn bè, cũng có rất nhiều người muốn bảo vệ. Trong ký ức cuối cùng về bữa tiệc đó, Bạch Vụ nhớ rõ chính mình giơ ly rượu lên, cụng ly cùng với Phó Đoàn Trưởng. Phó Đoàn Trưởng nói: “Về sau hãy cùng nhau cố gắng, đội 7 ta liền giao cho ngươi, tuy người mới đến không lâu, những biểu hiện của ngươi, người đội 7 đều rất tin phục, người phải bảo vệ tốt bọn ho.” Bạch Vụ nhớ tới, mình cũng là có đáp lại. Hắn giơ ly rượu nói: “Ta cũng sẽ bảo vệ tốt Phó Đoàn Trưởng” Hắn là hứa hẹn như vậy, thế nhưng hắn cũng không có làm được.
Hai tay nắm chặt, kỳ thật đi đến thế giới này, Bạch Vụ có rất nhiều lần đều Ở vào biên giới tức giận. Vào thời điểm biết được chân tướng tử vong của Lâu Tiểu Bình, vào thời điểm nhìn thấy kinh lịch thê thảm của Hồng Ân, vào thời điểm nhìn thấy một đoàn người Đào giáo sư bị thế giới này vứt bỏ, cùng với thời điểm những đứa trẻ trong sòng bạc kia từng người một chết đi. Thế giới ngoài tháp có quá nhiều chuyện xưa vặn vẹo và cuộc đời bất hạnh, với tư cách là một người nhìn như hờ hững kì thực hiền lành, Bạch Vụ vẫn luôn không tự chủ siết chặt tay, trong nội tâm cảm thấy trống rỗng. Thân thể của hắn còn nhớ rõ dáng dấp nên có khi tức giận, nhưng nội tâm lại thủy chung không có tâm tình tức giận. Cho tới hôm nay, người bất hạnh kia đã trở thành Phó Đoàn Trưởng. Bạch Vụ rốt cục cũng cảm thấy phẫn nộ. Những lửa giận đè ép đã lâu đó, như là hội tụ lại với nhau, mượn một cánh cửa nào đó trong thế giới nội tâm mở ra, toàn bộ bạo phát đi ra.
Nổi giận xa cách đã lâu, khiến cho hắn phát ra tiếng rít gào bệnh tâm thần. Trong mơ hồ, Bạch Vụ như là nghe thấy một người phụ nữ nào đó đang ngân nga một giai điệu quen thuộc. Chỉ là trong trí nhớ của hắn cũng không có một nữ nhân như vậy, hắn cũng không có cách nào nhớ được đây là giai điệu gì. Lửa giận trong thế giới nội tâm, phảng phất như là một loại lực lượng mang tính thực tế nào đó, lý trí của Bạch Vụ cũng rất nhanh bị bao phủ.
Nếu như hắn đeo một chiếc đồng hồ bình thường không có Ký Linh, liền có thể thấy được kim đồng hồ trên đồng hồ trong chớp mắt đụng vào giới hạn màu đỏ.
Oán khí nồng nặc bao trùm thân thể Bạch Vụ, nhưng những oán khí này rất nhanh bị hoả diễm thiêu đốt. Nhóm oán niệm thể phát ra tiếng kêu rên, ngọn lửa đỏ khủng khiếp quét qua khu vực bên hồ như một cơn bão. Bà đồng khó có thể tin nhìn biến cố bỗng nhiên hàng lâm, đây là lửa giận khổng lồ cỡ nào. Một nhân loại bình thường, làm sao có thể nổi giận đến trình độ như vậy?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây