[Hãy hài lòng với sự trưởng thành của bản thân, hài lòng với những lần gặp gỡ trong quá khứ, nếu thế giới này thật sự có U Minh, ta sẽ chờ có một ngày, người nói cho ta biết những nguyện cảnh tốt đẹp đó đều đã thực hiện!] Phổ Lôi Nhãn Vốn dĩ nội dung ngắn gọn đến cực điểm, đột nhiên bắn ra rất nhiều nội dung không liên quan đến trận chiến. Bạch Vụ Vốn nên không ngừng vung rìu, sáng tạo một ít cơ hội cho chính mình, cho Phó Đoàn Trưởng, cho dù không thể còn sống, cũng phải kéo dài thời gian Tử Thần đến nơi... Nhưng hắn lại đứng tại chỗ, dùng biểu tình kỳ quái nhìn Ngũ Cửu. Nếu như lúc này Ngũ Cửu dừng lại, đại khái sẽ ở trên mặt Bạch Vụ thấy được một loại biểu tình chưa bao giờ từng xuất hiện. Ngũ Cửu không có dừng lại. Nam nhân thấp bé vẫn còn không ngừng di động. Vừa bảo hộ Bạch Vụ, vừa tác chiến cùng với oán
niệm thể chồng chất. Bạch Vụ lại cười không ra tiếng-- Phó Đoàn Trưởng thật sự là một người đơn giản đến thái quá, thế cho nên y làm cái gì...chính mình hoàn toàn có thể đoán được. Loại cảm giác này thật sự là...quá hỏng bét! Thể lực của Ngũ Cửu hạ thấp vô cùng nhanh, toàn bộ trên người đều là máu cùng với mồ hôi. Tỉ lệ tà niệm xâm lấn đã sớm vượt qua 50%...nhưng y vẫn đang không ngừng vùng lưỡi đao sắc bén. Y áp chế ác niệm thì thầm trong đầu, dùng tín niệm của chính mình tiếp tục chiến đấu. Bởi vì có người vẫn chờ y bảo hộ! Trong tương lai của y, không có lựa chọn chết ở bên trong tháp, cũng không có lựa chọn để cho bộ hạ chết ở trước mặt mình. Tiếng gầm gừ của nam nhân thấp bé, rốt cục cũng áp chế tiếng giễu cợt của bà đồng, cũng là vào thời điểm này, Bạch Vụ mới nghe được thanh âm của Phó Đoàn Trưởng. “Đừng bỏ cuộc!” Bạch Vụ muốn nhếch môi, muốn rơi nước mắt để bày tỏ nỗi buồn, muốn gầm lên và hét lên điều gì đó để bày tỏ sự tức giận của mình, nhưng hắn không làm được.
Tin tức mà Phổ Lôi Nhãn đưa ra đã không thể rõ ràng hơn. Những lời đó cũng không phải tới từ tương lai nào quá xa xôi. Mà là thời khắc tàn khốc sắp đến. Chỉ là bởi vì nam nhân nào đó quá vụng về, không có cơ hội để tự mình nói ra điều đó trong trận chiến, dùng ánh mắt để truyền đạt thay... Mặc kệ nam nhân thấp bé kia có sức chiến đấu kinh khủng cỡ nào, có thiên phú cường đại cỡ nào...ở trong dạng tuyệt cảnh này, y chung quy chỉ có một kết cục. Tác chiến cường độ cao liên tục, rốt cục cũng khiến cho Ngũ Cửu lộ ra vẻ mệt mỏi, ở trong thế công như thủy triều của oán niệm thể, tốc độ vung đao của y chậm một nhịp... Lưỡi đao sắc bén xuyên qua lồng ngực của Ngũ Cửu! Đoản đao đâm rách trái tim của y, ở trong chớp mắt này, đao trong tay Ngũ Cửu rốt cục không có cách nào cầm chặt nữa... Loảng xoảng... Tiếng vang thanh thúy trở thành âm thanh duy nhất trong thế giới đỏ tươi này. Bạch Vụ vô thức lắc đầu, trừng to mắt, trong cổ họng phảng phất như bị kẹt lại vậy, phát ra loại thanh âm bén nhọn khó nghe nào đó, lại thủy chung nói không ra lời.
Thế công của oán niệm thể càng thêm mãnh liệt! Giống như là một đám kiến ngửi được mùi đường, ở trong chớp mắt thân ảnh của Ngũ Cửu đình trệ, chúng điên cuồng tuôn về hướng Ngũ Cửu. Điểm cuối của sinh mệnh...Ngũ Cửu giang thẳng hai tay. Phảng phất như một con hùng ưng kiêu ngạo mở ra hai cánh, y rõ ràng đã sắp chết đi, lại vẫn là bộ dáng nghiêm túc chăm chú kia, ánh mắt vẫn hung ác lăng lệ như trước. Giống như là thanh đao chém giết vô số Ác Đọa kia, vẫn như trước nắm ở trong tay! Bạch Vụ nhìn người nam nhân rõ ràng đã không còn khí tức sinh mệnh này, lại vẫn như cũ kiệt lực muốn bảo hộ mình, cảm giác nổi lên trong nội tâm...là cô độc. Không có bị thương, không có phẫn nộ, không có sợ hãi, đây là một loại thể nghiệm cô độc cỡ nào? Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, chính mình sẽ không sợ hãi, sẽ không bị thương, sẽ không tức giận, lại sẽ bởi vì một người, cảm thấy cô độc như thế. [Chớ mắng, chớ phun, chờ đảo ngược, ngươi vĩnh viễn có thể tin tưởng Phó Đoàn Trưởng.] Trong thế giới nội tâm. Bạch Viễn đã từng đến thế giới nội tâm của nhiều người thăm dò qua. Hầu hết những người đầy
thiện chí với y đều đã bị y giải phẩu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây