Chuyện này kỳ thật cũng chỉ phát sinh vào vài ngày trước, vào thời điểm Bạch Vụ tìm kiếm sự giúp đỡ của Hồng Ân, Hồng Ân lúc ấy còn chưa có bị đoạt đi lực lượng. Bạch Vụ nói: “Nếu như chúng ta không có biện pháp tỉnh lại? Có phải hay không liền có nghĩa là không có biện pháp đánh bại nó?” Hồng Ân cúi đầu xuống, tỏ vẻ rất khó chịu: “Ca ca...ta không nên cầu người giúp ta, hiện tại các người đã không có biện pháp rời đi...trừ phi, trừ phi triệt để thôn phệ chúng.” “Oán niệm của những người bệnh bên trong bệnh viện tâm thần số 9 đó, so sánh với oán niệm trong hồ thì như thế nào?” “Vốn dĩ ta có thể giúp họ đánh bại ác niệm...” Bạch Vụ suy nghĩ một chút, điều này có nghĩa là, thực lực của Hồng Ân tại thời điểm đỉnh phong, là có thể đánh một trận cùng với quái vật. Nếu có thể kéo những oán niệm trong bệnh viện tâm thần số 9 đó trở lại...có lẽ còn có thể đánh
một trận.
Thôn phệ những oán khí này, Bạch Vụ không làm được, không phải là không tiêu hóa được, mà là...hắn không có năng lực này. Hắn sở dĩ hỏi Hồng Ân vấn đề này, là định để cho Hồng Ân hấp thu những oán khí này, đồng thời ước định một chút, liệu Hồng Ân có khả năng mất kiểm soát sau khi hấp thu những oán khí này
hay không. Đương nhiên...đây là một ý nghĩ rất lạc quan của Bạch Vụ, bởi vì khả năng lớn nhất là -- mình và Hồng Ân Phó Đoàn Trưởng Gia Ấn, cùng với ba người đội giám sát bị hấp thu toàn bộ. Chuyện xưa đến đây là không cần tiếp tục kể nữa, hiện tại Bạch Vụ muốn biết, nên phá cục như thế nào. Nếu như nhóm người mình kỳ thật chỉ là ý thức thể, như vậy tự nhiên không thể sử dụng dĩa quay thoát đi. Huống chi tình huống của Hồng Ân thật sự không tốt, Bạch Vụ cũng sẽ không bỏ mặc nàng. “Cho nên đối với tình huống hiện tại, ta chỉ có thể đối phó với nó ở trong thế giới tinh thần của nó
sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây