“Nhưng tiểu thư Chu gia cuối cùng vẫn kết hôn với Triệu Khoan, bọn họ Vốn dĩ thích nhau, Chu Cẩn rất chủ động, người hai nhà trải qua tai nạn lớn, cũng chỉ còn lại có Chu Cẩn cùng với Triệu Khoan còn sống, Chu Cẩn nói hết thảy ý nghĩ cho Triệu Khoan, Triệu Khoan cũng đích xác giống như ca ca, kiểm tra bố trí trong phòng, thế nhưng vô dụng, bà đồng nói y là bị lời nguyền quấn thân, phải nhốt y lại” Trong gương hiện ra chính là trận hoả hoạn tại Triệu gia... Hiện tại Bạch Vụ đã hiểu, vì sao chỗ sân nhỏ Triệu gia hai người bái đường, lại đỏ bừng như thế ở trong cảnh tượng đầu tiên, không chỉ là đại biểu cho vui mừng. Lễ kết hôn của Triệu Khoan cùng với Chu Cẩn, không có bất kỳ người nào tham gia. Đằng sau Chu gia lần lượt có người chết oan uổng, Chu Cẩn cùng với Triệu Khoan, trở thành người sống duy nhất của hai nhà này. Bọn họ bị bà đồng cho là bị lời nguyền quấn thân, cho nên không có ai dám tới chúc phúc.
Nhưng vào ngày hai người bái đường, trong góc lại có một con quái vật màu đen thổi kèn Xô-na. Lúc đó, trong nội tâm của đôi vợ chồng đại khái là vô cùng bị thống. Trong nội tâm Triệu Khoan bị thống vô cùng, nếu như mình có thể thuyết phục người trong nhà đừng tin bà đồng, nếu như bà đồng không có nói với người khác, mình bị lời nguyền quấn thân...hết thảy sẽ là một kết cục khác. Bi kịch là bắt đầu từ đây. Vào sau khi lễ cưới của Chu Cẩn và Triệu Khoan kết thúc, bọn họ bắt đầu làm đám tang cho người nhà, vào thời điểm liên lạc với chủ tiệm tang lễ Phùng Hải Bình, Chu Cẩn cùng với Triệu Khoan, cũng nói chuyện này cho Phùng Hải Bình. “Phùng Hải Bình với tư cách là một lão nhân, đã thấy nhiều tử vong, ông ta phụ trách mai táng trong thôn, cũng hiểu được những người này cũng không phải đã chết bởi lời nguyền, mà là thế giới này...đang phát sinh một loại biến hóa nào đó.” “Phùng Hải Bình nghe hai người kể xong, cảm thấy nếu như Triệu Khoan Chu Cẩn có thể còn sống sót, bản thân lời nguyền là không thể tín, hơn nữa nếu như lúc ấy Triệu Khoan không có bị người nhà nhốt lại...tai nạn là còn có thể nghịch chuyển”
Hồng Ân đối với người đã chết đi, luôn sẽ cảm thấy đau lòng: “Phùng Hải Bình nói, ta chỉ là người già cô đơn, nếu như Thủy Quỷ màu đen gặp ta, ta vẫn không có chết, như vậy lời nguyền tai hoạ, chẳng phải sẽ tự sụp đổ sao? Chu Cẩn cùng với Triệu Khoan cảm thấy rất có đạo lý, liền hỏi phải làm như thế nào” Phùng Hải Bình là một vị trí giả chân chính, ông ta mở tiệm tang lễ, không phải là bởi vì mê tín, mà là bởi vì cho rằng người chết đáng được tôn trọng. Gia đình ông đã có trách nhiệm lo tang lễ trong thôn từ bao đời nay và có những hiểu biết riêng về sinh mệnh. “Những gì tổ tiên truyền lại chỉ là hình thức, tác dụng của hình thức, là khiến cho người ta cảm thấy có nghi thức cảm giác, nghi thức cảm giác sẽ khiến cho người ta cho rằng cách làm như vậy thật sự có thể đưa đến tác dụng. Ta sẽ trốn ở trong quan tài một ngày...chỉ cần ta không có chết, ta liền có thể báo cho mọi người, Thủy Quỷ kia, kỳ thật không phải là tai hoạ, nó là tới để cảnh báo chúng ta tại hoạ sắp buông xuống.” Bạch Vụ không thể không thừa nhận, Phùng Hải Bình là một vị trí giả. Ông ta không có trực tiếp nói mọi người không nên mê tín, mà thay vào đó ông dùng mê tín để khiến mọi người tin rằng Thạch Đầu không phải là tai hoạ.
Mọi thứ lẽ ra phải đón nhận chuyển hướng ở đây, nhưng vào thời điểm Hồng Ân kể đến nơi đây, lại là dị thường khó chịu. Nàng nức nở nói: “Phùng bá trốn ở trong quan tài...ông ấy muốn báo cho mọi người, giả chết là có thể tránh thoát ác quỷ lấy mạng, tiếp theo để cho mọi người hiểu được, Thủy Quỷ có đến cũng không đáng sợ...thế nhưng trong đêm khuya, có người đóng đinh quan tài” “Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người căn bản không nhìn thấy Phùng bá, bởi vì Phùng bá đã theo quan tài, chìm vào trong hồ..” “Là do bà đồng làm?” Bạch Vụ cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây: “Bà đồng tuyệt đối không thể một mình đóng đinh quan tài, bà ta cũng không có biện pháp đưa quan tài chứa Phùng gia ném vào trong hồ...” Hồng Ân lắc đầu nói: “Nếu như bà ta còn là nhân loại...xác thực là không làm được.” Bạch Vụ ngạc nhiên: “Ý của ngươi là...bà ta đã không còn là nhân loại sao?” “Đúng vậy, mặc dù ở trong đoạn trí nhớ này, bà ta xác thực còn là nhân loại, nhưng đoạn ký ức này...Vốn là dùng để lừa gạt chúng ta. 700 năm trước, ngoại trừ thần hồ cùng với Thạch Đầu, biến thành Ác Đọa, còn có bà đồng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây