“Được, vậy ta sẽ cho các ngươi ở đó.” Giang Y Mễ có chút vui vẻ, nàng không có lập tức rời đi, mà là nhìn nhìn Lâm Duệ: “Tại sao mặt nạ của hai người các ngươi lại giống hệt nhau.” Vấn đề này đã làm cho Giang Y Mễ có chút hoang mang. Trên người Lâm Duệ có một cỗ khí tức mà nàng cảm thấy rất quen thuộc, nhất là mặt nạ của Lâm Duệ giống như đúc với đại thúc. Nhưng Lâm Duệ không nhận ra Giang Y Mễ, y không biết là trên người Giang Y Mễ có khí tức quen thuộc gì, tương phản, cảm giác Giang Y Mễ tạo ra cho Lâm Duệ, giống như thiếu nữ váy đỏ, cùng với Thẩm Thù Nguyệt vừa rồi vậy, rất nguy hiểm.
Loại vật vận rủi này, sau khi chạm vào cũng rất phiền toái. May mà hiện giờ Giang Y Mễ đã có thể làm được thu thả tự nhiên.
“Một câu hỏi hay, ta là người bắt chước đại thúc của ngươi, hắc hắc.” Lâm Duệ tháo mặt nạ xuống, tuy rằng không còn trẻ nữa, nhưng khi cười vẫn rất ấm áp. “Thật vậy sao, trông người có vẻ còn lợi hại hơn đại thúc.” Giang Y Mễ vẫn như cũ là lời ít mà ý nhiều kia. Bạch Vụ ít nhiều cũng có phần xấu hổ. Có lẽ Lâm Duệ là trải qua 700 năm mới trở nên cường đại như vậy, nhưng ở trong dòng thời gian của Bạch Vụ, lần cuối cùng nhìn thấy Lâm Duệ, cũng chỉ là mấy tháng trước. Bỗng nhiên bị một thiếu niên khóc nhè vượt qua, xác thực là một lời khó nói hết. Lâm Duệ khoát tay nói: “Ta chỉ là có vận khí tốt, tiền bối mới thật sự là lợi hại.” Vuốt cái ót, Lâm Duệ vẫn còn có chút thẹn thùng. Bạch Vụ phát hiện ra...thiếu niên này tuy trông có vẻ thăng trầm hơn không ít, nhưng trong lòng như thể vẫn còn là thiếu niên trước đây. Hắn suy nghĩ một chút, ngược lại cũng không kỳ quái, người có thể tin vào ánh sáng, đến chết cũng đều mang theo ý thiếu niên. Giang Y Mễ nói: “Được rồi, ta luôn cảm thấy trên người của người có một cỗ khí tức quen thuộc,
thế nhưng chúng ta hẳn là chưa từng gặp mặt mới đúng” Lâm Duệ nói: “Đúng vậy, chúng ta xác thực chưa từng gặp mặt, ta là Lâm Duệ, ngươi là bằng hữu của tiền bối, vậy cũng là bằng hữu của ta.” Lâm Duệ rất nhiệt tình, thậm chí còn đưa tay ra. Giang Y Mễ không dám bắt tay Lâm Duệ, nàng không dám đụng vào bất luận kẻ nào, sợ mang đến bất hạnh cho người khác. Lúc này, Lâm Duệ như thể là nhìn ra quân cảnh của Giang Y Mễ: “Ta sẽ làm một trò ảo thuật” Năng lượng màu vàng vây quanh tay phải của Giang Y Mễ, một loại cảm giác kỳ dị hiện lên. Giang Y Mễ kinh ngạc phát hiện ra...khí tức vận rủi trên tay, lại bị chuyển đi. Trong chớp mắt hai người bắt tay, Giang Y Mễ một lần nữa cảm thấy cỗ khí tức quen thuộc này...trong mắt của nàng tràn đầy hoang mang. Nàng tuyệt đối chưa bao giờ gặp Lâm Duệ, nhưng chẳng biết tại sao, CỖ lực lượng trên người Lâm Duệ này, rất quen thuộc. Lúc trước Bạch Vụ liền nhận thấy, thủ đoạn Lâm Duệ dùng để đối phó với Chung Húc, là loại thời không thuật nào đó, những địa phương ly kỳ nhất cũng là ở chỗ này. Chú thích mà Phổ Lôi Nhãn
cho ra, đích xác bất đồng cùng với chú thích 700 năm trước. Hắn có thể thấy được chuỗi sức mạnh cấp 12 của Lâm Duệ, cũng có thể thấy được bốn – năm loại thiên phú ở trên người Lâm Duệ. Những thiên phú này là những thiên phú hữu ích trong chiến đấu, nhưng cũng không có thiên phú nào thuộc về lực lượng thời không. Bạch Vụ chợt nhớ tới, bệnh dung hợp của Giang Y Mễ, cũng không thuộc về năng lực dị biến cũng không thuộc về thiên phú. Chẳng lẽ ở trên người của Lâm Duệ có bệnh dung hợp? Lại nói tiếp, Lâm Duệ là nhân loại thuần túy, như vậy trong 700 năm, y lang thang ở ngoài tháp, làm sao tránh đi những trạng thái tiêu cực đó? Trên người thiếu niên này có quá nhiều bí mật, chẳng qua Bạch Vụ cũng không có lập tức truy hỏi. Các biệt kế tiếp là Giang Y Mễ, sau khi chạm vào mặt nạ, Giang Y Mễ cũng đi vào bên trong hư ảnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây