Gạt tay của Khúc Lan, trên khóe miệng của Thẩm Thù Nguyệt lộ ra nụ cười một lần nữa: “Ngươi nhất định sẽ rất uể oải, thật đáng tiếc, ngươi không phải là nhân loại, nếu như là nhân loại, cỗ mùi vị tâm tình này nhất định sẽ rất thơm, có lẽ ngươi sẽ có cơ hội hoà thành một thể với ta.” Bờ vai của Khúc Lan khẽ run lên, sự rét lạnh đến từ sâu trong ý thức, khiến cho nàng như rơi vào hầm băng. Ba năm qua trải qua không ít tuyệt vọng, vì sống sót, nàng cũng đã cho chính mình không ít hi vọng. Nhưng vào một khắc này...nàng cảm thấy những hi vọng đó đột nhiên sụp đổ. Thẩm Thù Nguyệt hoàn toàn không có để ý, nàng đi đến trước bức tường oán khí ngăn cản của Hồng Ân, nói: “Nếu người ngăn cản ta, ta liền thổ lộ đối với hảo ca ca của ngươi. Ta đối với hắn, nói không chừng còn hữu dụng hơn so với ngươi.” Những lời này khiến cho Bạch Vụ chợt nhớ tới vấn đề thứ năm chính mình đã bỏ qua, nhưng dường như hơi trễ.
Trong chớp mắt, oán khí của Hồng Ân càng thêm nồng đậm...nhưng trong một cái chớp mắt rất ngắn, tiểu nha đầu như thể suy nghĩ rõ ràng cái gì, cuối cùng vẫn là thu hồi oán khí. Thẩm Thù Nguyệt đi tới trước mặt Bạch Vụ, nàng không có nói bất kỳ lời nào, thậm chí hiển lộ có chút vội vàng đưa tay đặt ở trên mặt nạ. Hư ảnh vòng xoáy mở ra. Vào thời điểm sắp chia tay, Bạch Vụ nhìn Thẩm Thù Nguyệt, nói một câu kỳ quái: “Hữu duyên gặp lại.” Thẩm Thù Nguyệt không có trả lời Bạch Vụ, bước vào bên trong hư ảnh.
Khúc Lan ở cách đó không xa sững sờ, cảm giác được chính mình dường như mất đi đồ vật cực kỳ trọng yếu. Thẩm Thù Nguyệt ngược lại là rất tiêu sái, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Giải quyết xong Chung Húc, phảng phất như nơi này đối với nàng mà nói, liền đã không còn bất kỳ thú vị gì, cho dù đã từng là mấu chốt trọng yếu.
Ngoài tháp, tại nhà bảo tàng không biết. Trong viện bảo tàng trưng bày rất nhiều vật phẩm kỳ quái, vang lên một hồi tiếng bước chân không có quy luật. Như là người nào đó thất hồn lạc phách đi tới. Một nữ nhân có cánh tay và nửa khuôn mặt trong suốt không quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân, chỉ là thản nhiên nói: “Về rồi sao, ngược lại là rất nhanh.” “Ừm...đã trở về” “Còn có tiếc nuối không?” “Đã không còn. Mặc dù không có nhìn thấy Chanh Tử, nhưng từ trong miệng Khúc Lan, ta có thể nghe được một sự tình, các nàng...thật khờ” Đối thoại cùng với nữ nhân thần bí, chính là Thẩm Thù Nguyệt vội vàng trở về. Thẩm Thù Nguyệt vào giờ khắc này, đã sớm không còn bộ dáng nữ rắn rết vừa rồi, nàng sở dĩ vội vàng trở về, là vì một ít tâm tình trong nội tâm sắp ép không được. Nghe thanh âm nước mắt nhỏ xuống trong không gian yên tĩnh, nữ nhân nhẹ giọng thở dài: “Xem ra vẫn có tiếc nuối. Nhưng không có quan hệ, ở trong tương lai ta thấy, các ngươi cuối cùng cũng sẽ gặp lại. Nhưng ít ra hiện tại, không thể để cho các nàng tìm kiếm ngươi. Chuyện chúng ta muốn
làm rất nguy hiểm” “Thật vậy sao?” Thẩm Thù Nguyệt ngẩng đầu, đầu còn có bộ dáng phong đạm vẫn khinh vừa rồi. “Đi thôi, với tư cách là Thủ Hộ Giả của ta, ngươi còn có rất nhiều chuyện phải làm. Tiểu Nguyệt, thời gian của ta không còn nhiều lắm.” Nữ nhân cũng không trả lời câu hỏi của Thẩm Thù Nguyệt, nhưng trong chớp mắt, Thẩm Thù Nguyệt biết nàng cũng không có lừa gạt mình. Bởi vì tiếng nói của nữ nhân rơi xuống, móng tay trên ngón trỏ cũng trở nên trong suốt, nàng hiển nhiên lại giống như trước đây, dò xét nhân quả một lần nữa. Mặc kệ tương lai mà nữ nhận thấy, có nhất trí cùng với lời nàng nói hay không, hành động này đều làm cho Thẩm Thù Nguyệt cảm động. Ba năm qua, ký ức của Thẩm Thù Nguyệt, đích xác đã trải qua vô số lần dung hợp. Những Ác Đọa bị nàng thôn phệ huyết nhục đó, những thân thể bị nàng làm tan vỡ đó, cứ lặp đi lặp lại khiến ký ức bị loãng đi. Những ký ức về quá khứ của nàng càng ngày càng thưa thớt. Vô số ký ức của “Thẩm Thù Nguyệt”, tạo thành một mê cung phức tạp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây