“Thật sao, ta cũng rất vui vẻ, ngươi đã nhìn thấy ta, ta muốn trở về, hẹn gặp lại –” Khoát tay đối với Khúc Lan, Thẩm Thù Nguyệt không hề do dự quay người, chuẩn bị đi về hướng Bạch Vụ. Khúc Lan đột nhiên có chút kinh ngạc, phản ứng của Tiểu Nguyệt lãnh đạm hơn quá nhiều so với trong dự đoán của nàng, thanh âm của nàng có chút run lên: “Tiểu Nguyệt Lượng...ngươi, ngươi không muốn nói gì với ta sao? Ta là Khúc Lan..” “Ừm, ta biết ngươi là Khúc Lan, ta không có gì muốn nói với ngươi.” Thẩm Thù Nguyệt thậm chí ngay cả ngừng cũng đều không có dừng lại. Bạch Vụ cau mày nghiêm túc nhìn Thẩm Thù Nguyệt, hắn không có nhìn ra bất kỳ mánh khóe nào,
chú thích vẫn là chú thích lúc trước. Khúc Lan nóng nảy, nàng bỗng nhiên nghĩ tới một ít sự tình quá khứ, mang theo nức nỡ nói: “Ngươi là đang trách ta sao? Tiểu Nguyệt...thật xin lỗi, lúc đó ta không có cách nào giúp được
ngươi, bởi vì ta lúc ấy...cũng rất khó khăn, đang bị nhốt ở một chỗ khác. Ta biết thống khổ ngươi gặp lớn hơn so với ta, thật sự rất xin lỗi, ta hẳn là nên biến thành Ác Đọa sớm một chút...như vậy có lẽ liền có thể khiến cho người chịu tội ít một chút.” Thẩm Thù Nguyệt dừng bước. Vào giờ khắc này rất nhiều Ác Đọa trong sân đều có ý kiến của mình, nàng như thể là thật sự không muốn ở chỗ này, một khắc cũng không muốn, cũng thực sự không có hứng thú với những thứ đang diễn ra ở đây. Nghe Khúc Lan nói, nàng cảm thấy có chút buồn cười: “Ngươi làm sao lại khóc, người làm như là chúng ta rất hiểu nhau vậy, vào thời điểm chúng ta còn là nhân loại, chỉ là quen biết vài năm mà thôi. Bye bye...tiểu tỷ muội của ta, ngươi đừng có nghĩ nhiều như vậy, ta cũng không trách ngươi lúc ấy làm cái gì, làm ơn, người cho rằng ta không nhớ gì sao? Ta chỉ là đơn thuần cảm thấy người không quan trọng mà thôi.” “Không nhớ rõ...” Trong ngực Khúc Lan đau âm ỉ. “Ngươi quên rồi sao? Ngươi đã từng nói, ba người chúng ta là bằng hữu tốt nhất, chúng ta phải cùng nhau nỗ lực để cho người tầng dưới cùng mặc quần áo đẹp, chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên nhau, ngươi...ngươi làm sao có thể không nhớ rõ...ngươi sao có thể không nhớ rõ..”
“Chanh Tử cũng không có quên ngươi, nàng đang nghĩ biện pháp tìm đến chúng ta, ta cũng không có quên ngươi, ngươi tại sao lại có thể quên chúng ta, ta không tin!” Khúc Lan hai mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Thù Nguyệt, nhưng hết lần này tới lần khác Thẩm Thù Nguyệt vẫn là vẻ mặt hời hợt kia. Nàng giống như đang xem kịch, những người trong vở kịch đang khổ sở, nàng lại muốn cười ha hả. Nàng cũng đích xác đang cười, như thể cảm thấy thật vô lý và buồn cười khi Khúc Lan buồn vì những điều tầm thường như vậy. Nàng bỗng nhiên xoay người, vừa đi về phía Khúc Lan, vừa giễu cợt nói: “Xem ra người thật giống như sinh ra loại hiểu lầm nào đó đối với ta, người luôn sẽ thảy đổi, Khúc Lan, Chanh Tử, có lẽ còn có những người ta đã từng quan tâm, các ngươi cũng vậy. Người có thể đơn phương coi ta trở thành hảo hữu, không quan trọng...tướng mạo của ta như thế sẽ luôn có đãi ngộ như vậy, chẳng qua ta có thể...” Thẩm Thù Nguyệt đi tới trước mặt Khúc Lan, giống như là nam nhân đùa giỡn nữ nhân vậy, nàng tiến tới bên tai Khúc Lan, nhẹ nhàng nói: “Ta có thể ngày mai sẽ quên ngươi“.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây