“A nha, hẳn là cha lừa ta? Làm sao có thể chứ? Cha làm sao có thể giấu diếm chân tướng mẹ của ta? Cha làm sao có thể không nói cho ta, thế giới này ta hẳn là còn có bằng hữu, thân nhân, người yêu?” Thẩm Thù Nguyệt nở nụ cười, nụ cười của nàng vốn nên điên đảo chúng sinh. Nhưng nhìn vẻ mặt thác loạn cùng với thống khổ trên mặt Chung Tuyết, không có ai có tâm tư chú ý vẻ đẹp của nàng. Bạch Vụ ngược lại là cũng không phản đối cách làm của Thẩm Thù Nguyệt. Giang Y Mễ không biết tình huống, cho nên động lòng trắc ẩn. Qua nhiều năm như vậy, những nữ nhân trong khu suối nước nóng tầng 1 kia, bao gồm hồ ly, Bạch Xà, Khổng Tước, Mỹ Nhân Ngư... Phần lớn đều là do Chung Tuyết bắt cóc đến. Để cho nàng mang theo ý tứ hiến dâng tự nhận là cao thượng chết đi, Thẩm Thù Nguyệt sẽ không đáp ứng, Khúc Lan cũng sẽ không đáp ứng.
Những nữ Ác Đọa đang ngâm mình trong suối nước nóng gây mê, vốn nên có cuộc sống có lẽ không hạnh phúc nhưng sẽ tuyệt đối không đến mức bị người lăng nhục, cùng với vô số người bị Chung Húc coi là đồ ăn, bọn họ đều là người bị hại. Không ai có thể thay mặt nạn nhân tha thứ cho kẻ bạo hành. Thẩm Thù Nguyệt nhìn có vẻ rất tà ác, nhưng việc làm của nàng cũng không sai. “Cha...mẹ là cái gì?” Ánh mắt của Chung Tuyết càng tan rả, ý thức cũng chậm rãi tiêu tán. Chung Húc không có trả lời vấn đề này, gã đang gặm ăn xương quai xanh của Chung Tuyết, ngọn lửa màu đen trên người từ từ nổi lên. Gã vẫn vô cùng suy yếu như trước, nhưng chỉ cần tiếp tục thôn phệ, liền có thể ở trong thời gian cực ngắn khôi phục lại, đến lúc đó chỉ cần không ngừng phóng thích phân liệt thể, chạy trốn tới ăn vực, liền có thể thực hiện lội ngược dòng trong tuyệt địa. Chung Húc đích thực là nghĩ như vậy, gã cũng hoàn toàn không quan tâm đến con gái chính mình dưỡng dục một hồi lâu. Chỉ là gã như thể đã quên, đối thủ xung quanh căn bản sẽ không cho gã cơ hội này.
Chung Tuyết Vốn dĩ chịu đựng thống khổ, nhưng mặt mũi tràn đầy si mê, biểu tình lúc này vô cùng hoang mang, nước mắt nàng rơi xuống, miệng nàng mở rộng muốn nói cái gì, nhưng lại thủy chung nói không ra lời. Thẩm Thù Nguyệt nhìn một màn này, thời điểm đã không sai biệt lắm, nàng có thể lại một lần nữa áp chế Chung Húc, nhưng nàng lại lười biếng, lúc này nàng nói: “Thật sự làm cho người ta bị thương, tiểu công chúa, ngươi cũng ngàn vạn lần đừng chết nha, người chết chủ nhân sẽ khổ sở, người xem chủ nhân có bao nhiêu khổ sở chứ, bị thương ăn như hổ đói, gã thật sự là yêu ngươi nha. Này, có người nào có thể giúp ta bắn thủng miệng của gã không?” Thẩm Thù Nguyệt đưa mắt nhìn về hướng mọi người. Lúc này Cố Hải Lâm nhìn thoáng qua Bạch Vụ, Bạch Vụ cũng là người hung ác. Hôm nay hắn nhất định phải cho tất cả mọi người một cái công đạo. Về phần Chung Tuyết... Nàng tất nhiên cũng không thể đạt được cứu rỗi ở nơi này. Bạch Vụ gật gật đầu. Vì vậy đầu rắn to lớn của Cố Hải Lâm, phun ra một luồng ánh sáng tĩnh mịch.
Năng lực dị biến hoàn mỹ, Ánh Sáng Lạnh Tử Vong. Ánh sáng kinh khủng có thể trực tiếp áp chế khí tức sinh mệnh, khiến cho ngọn lửa màu đen thật vất vả mới bốc lên trên người Chung Húc dập tắt một lần nữa. Luồng ánh sáng này trực tiếp xuyên qua cổ họng Chung Húc... Nhưng Chung Húc không có chết...ở dưới ảnh hưởng của Phân Liệt Sinh Sôi, vào trước khi thể lực hao hết, thân thể đứt gãy sẽ không khiến cho gã tử vong. Theo một lượng lớn máu mất đi, dưới sự gặm nuốt của cha, chuỗi sức mạnh của Chung Tuyết cũng không có cách cầm máu. Nàng hấp hối nói: “Cha cha không gạt ta, đúng không?”
Chung Húc giận dữ không thôi, vì sao những người này muốn quấy nhiễu chính mình dùng cơm? Thống khổ thực quản bị xỏ xuyên khiến cho Chung Húc thống khổ vạn phần, không thể không
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây