Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình (Dịch)

Chương 585:

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi dung hợp hoàn thành, Thẩm Thù Nguyệt vẫn là Thẩm Thù Nguyệt kia. Nhưng khi nàng nhìn người chung quanh, ánh mắt liền trở nên càng thêm hờ hững. Nhiếp Trọng Sơn không thể không thừa nhận, nếu như mình đối mặt với nữ nhân này, là không có biện pháp. May mà mình và nàng thực sự không phải là đối địch. Cửu Đầu Xà cùng với 24 kỵ binh sắt tuy kiêng kị, nhưng Cố Hải Lâm tin chắc rằng, điểm kết thúc của trận chiến đấu này, chính là Chung Húc tử vong. So với Cửu Đầu Xà tiền nhiệm, trên người y nhiều thêm một năng lực dị biến hiếm, Ác Niệm Khứu Giác. Sau khi ngũ giác hạ thấp trên phạm vi lớn, y có thể dựa vào tâm tình tiêu cực cảm giác đối phương, cũng có thể dựa vào thiện ác cảm giác đối phương. Nữ nhân này rất tà, nhưng cũng không có ác ý, ít nhất ác ý của nàng chỉ ở trên người Chung Húc. “Gã là cha ngươi? Vậy ngươi có biết mẹ của ngươi ở đâu không?”

Thẩm Thù Nguyệt cười hỏi. Chung Húc lúc này há miệng thở phì phò, ba mươi CỖ phân liệt thể, khiến cho thể lực của gã tiêu hao thật lớn. Nhất là đối mặt với Thẩm Thù Nguyệt, gã ngay cả thôn phệ cũng không dám dùng, sợ hãi trong cơ thể của mình cũng sẽ bị Thẩm Thù Nguyệt chiếm giữ. Chung Húc lúc này, sức chiến đấu đã rơi xuống đáy cốc. Chung Tuyết bảo hộ ở trước người Chung Húc, nét mặt của nàng vốn dĩ cực kỳ hung ác, đối diện với mấy con Ác Đoạ biến dạng cấp chín, nàng đã có giác ngộ tử chiến. Nhưng một câu của Thẩm Thù Nguyệt, khiến cho Chung Tuyết có chút kinh ngạc. Trong những năm ở trong tháp, phần lớn thời gian của nàng đều bị Chung Húc an bài đi ra ngoài tháp tu hành, mặc dù trở lại trong tháp, cũng chỉ là một công cụ người giúp đỡ Chung Húc tìm kiếm nữ nhân. Nàng không phải là lần đầu tiên nghe nói đến chữ mẹ. Trong cuộc sống trở lại tháp, Chung Tuyết cũng đã từng suy nghĩ, vì sao những người này rõ ràng có cha, lại còn cười đùa với những người xa lạ khác? Loại mê mang này luôn bị trấn áp bởi những lần tẩy não của Chung Húc, nhưng chúng cũng chưa

bao giờ biến mất. “Ngươi không cần bằng hữu, không cần người thân, không cần ai, chỉ cần ta, ta là cha của ngươi, là chúa tể của ngươi.” Cái gọi là giáo dục lúc nhỏ, nói chung đều được phản ánh ở trong những từ này, giống như lời nguyền khắc sâu ở trong linh hồn của Chung Tuyết. Cô độc, khát vọng đối với các tình cảm khác, toàn bộ chuyển biến thành nhớ nhung vặn vẹo đối với cha. Đây cũng là thứ mà Chung Húc thích thấy nhất. Lúc này, Chung Tuyết nghe thấy câu hỏi của Thẩm Thù Nguyệt, nàng bỗng nhiên có chút kinh ngạc. “Mẹ...là cái gì?” Tử La Vốn dĩ đã nổi giận, sau khi nghe được câu hỏi của “em gái”, nàng lại bỗng nhiên bắt đầu vui vẻ, chiếc cưa điện chuyển động soàn soạt trong tay, lại ngừng lại. Chung Húc cùng với Chung Tuyết đang ở gần trong gang tấc. Lúc này bàn tay to của Chung Húc đã nâng cổ của Chung Tuyết lên: “Con gái ngoan, làm tốt lắm...cha vừa vặn cần ngươi...ta thật sự rất đói, rất yếu ớt! Còn nhớ những gì ta đã nói với người

không?” Luồng khí tà ác tỏa ra, mặc dù mọi người đã sớm Ác Đọa hóa, cũng đều cảm thấy mối quan hệ giữa cha và con gái này quá dị dạng. Đôi mắt của Chung Tuyết tan rả, nàng hô hấp khó khăn vùng vẫy, lại giống như một đứa trẻ đang đọc thuộc lòng, mặc dù rất khó thở nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức nói: “Hết thảy mọi thứ của ta...đều là cha ban cho vào thời điểm cha đói bụng...ta phải có giác ngộ...làm đồ ăn cho cha!” Vào giờ khắc này, Chung Húc phảng phất như hồi quang phản chiếu vậy, gã cắn vào cổ Chung Tuyết, trong chớp mắt, ngọn lửa màu đen trên người đã sớm ảm đạm bắt đầu từ từ phục hồi. Ác Đọa ăn thịt người, giống như mãnh thú ăn thịt người vậy. Nhưng thấy Ác Đọa có lý trí, đã từng là phụ thân ăn sống con gái của mình, một màn này vẫn khiến cho mọi người không thoải mái. Chung Tuyết chịu đựng thống khổ máu thịt bị xé rách, muốn cố gắng nặn ra nụ cười, bởi vì ở trong nhận thức của nàng, đây là cha đang biểu đạt tình yêu đối với mình. Lâm Duệ không nhịn được muốn xuất thủ, nhưng Giang Y Mễ lại ngăn y lại.

“Không cần quan tâm...cứ để cho nàng chết như vậy đi. Đừng có nói cho nàng biết chân tướng. Cũng đừng có nói cho nàng biết thế giới của người bình thường là như thế nào.” Giang Y Mễ có thể thấy được, huyết quang vận rủi trên người thiếu nữ này. Từ đủ loại phản ứng của Chung Tuyết đối với Chung Húc, cùng với nghe được từ mẹ thì ngạc nhiên mà nói, nàng đoán được thế giới của thiếu nữ này...có khả năng chỉ có một nhân vật. Lâm Duệ rất nhanh kịp phản ứng ý tứ của những lời này. Thẩm Thù Nguyệt thì không cho Giang Y Mễ mặt mũi, nàng đối với loại đồ vật vặn vẹo dị dạng này, như thể có khứu giác cực kỳ nhạy bén, thế cho nên nhìn thấy chỗ không đúng của Chung Tuyết. Vào giờ khắc này, biểu hiện của Thẩm Thù Nguyệt, được xưng tụng là mỹ nhân rắn rết: “Ngươi không biết sao? Người trên thế giới này đều có cha mẹ, sinh ra ngươi là mẹ của ngươi, đứa trẻ không có mẹ là rất đáng thương” “Hay là nói trong thế giới của ngươi cũng chỉ có cha? Vậy ngươi hẳn là không chỉ một lần nghe qua cái từ mẹ này?” “Tất cả mọi người đều có, nhưng người lại không có, ngươi thật đúng là một đứa bé đáng thương” “Có phải hay không thường xuyên cảm thấy cô độc, có phải hay không cảm thấy có chút tình cảm,


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)