Nếu như nói đám người Cố Hải Lâm mang theo giác ngộ trở thành Ác Đọa còn sống, khiến cho Bạch Vụ kinh ngạc không thôi, như vậy chú thích về quái nhân mặt nạ trước mắt này...liền khiến cho hắn rung động. “Lâm...Lâm Duệ?” Quái nhân mặt nạ cũng ngây ngẩn cả người, trong trạng thái Ác Đọa, thanh âm của Bạch Vụ có một chút biến hóa, Bạch Vụ trong dạng hình thái này y cũng chưa từng gặp qua, nhưng mặt nạ cũ nát trong tay của Bạch Vụ thì y lại nhận ra! Có thể có được chiếc mặt nạ này, người có thể gọi tên của mình chỉ có hai người! Một người là 700 năm trước giao mặt nạ cho mình! Một người thì là chính mình ở trên đường đi, ngẫu nhiên gặp phải một người sắp chết... Quái nhân mặt nạ quyết đoán tháo mặt nạ xuống, thiếu niên oa oa khóc lớn tại Thực Thành 700 năm trước kia, đã không còn trẻ trung như vậy.
Y tuy cũng không có biến thành già yếu, nhưng trên mặt có một vết sẹo hẹp dài, lỗ tai của y cũng rớt mất một cái. Trong hành trình thời không dài dằng dặc, rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi rất nhiều người y cũng đã quên. Y không nhớ rõ được nữ sinh chính mình đã từng thích, từ lâu đã quên mất những người bắt nạt mình. Thậm chí y dần dần sắp không nhớ nổi tên của mình...bởi vì quá lâu, quá lâu không có ai hô tên của y. Nhưng y thủy chung không có quên, ở trên đường phố Thực Thành 700 năm trước, quái nhân mặt nạ mang theo mặt nạ tươi cười, dán mặt nạ ở trên trán của mình. “Ngươi là...ngươi là...quái nhân mặt nạ! !” Nhiếp Trọng Sơn cùng với Lưu Mộ không hiểu, quái nhân mặt nạ vì sao phải kêu Ác Ma trong hư ảnh là quái nhân mặt nạ, càng làm cho bọn họ không hiểu là -- Quái nhân mặt nạ vui buồn thất thường vừa rồi, lại khóc? Cho dù là Nhiếp Trọng Sơn cùng với Lưu Mộ, cũng không hiểu 700 năm xa cách từ lâu gặp lại, đến
cùng có bao nhiêu ý nghĩa đối với Lâm Duệ. Ký ức trong quá khứ hiện ra ở trong đầu Lâm Duệ, chỉ có cái ngày đó vào 700 năm trước, đối với y
mà nói vĩnh viễn giống như hôm qua! “Ta chỉ là một biểu tượng, ta xuất hiện ở trong thành phố này, có lẽ mọi người sẽ lại dấy lên hi vọng, nhưng sau khi ta rời đi thì sao? Có lẽ không lâu sau, bọn họ lại sẽ tiến hành giễu cợt với tín ngưỡng trong nội tâm của ngươi. Dù sao thì cũng không phải là mỗi một lần, chúng ta cũng đều có thể được người khác cứu vớt” “Thế giới này đang chết dần chết mòn, còn có rất nhiều địa phương có càng nhiều quái vật tà ác vặn vẹo đang tàn sát bừa bãi trong thành phố, còn có rất nhiều nhân loại nhỏ yếu đang chờ đợi được cứu rỗi. Thật đáng tiếc ta không thể từng giây từng phút đi theo các ngươi, cho nên người phải trở nên lợi hại hơn một ít, và điềm tĩnh hơn khi đối mặt với nguy hiểm.” “Không cần phải sợ Ác Đọa cùng với tuyệt cảnh, phải dùng dũng khí và trí tuệ đi đối mặt. Quá trình này có lẽ sẽ dài dằng dặc, nhưng vào thời điểm ngươi có thể thích ứng, ngươi cũng đã là anh hùng” “Chiếc mặt nạ này ta liền giao cho ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi phải phụ trách trách nhiệm bảo vệ bọn họ, có thể làm được không?” Những đối thoại này xuất hiện ở trong đầu Lâm Duệ, trong 700 năm cũng chưa từng quên đi.
Bạch Vụ nhìn Lâm Duệ, hắn đột nhiên có chút hoảng hốt. Hoá ra đứa bé 700 năm trước kia, đã thật sự trở thành anh hùng! Hóa ra trong cái thế giới vô cùng ngẫu nhiên này, mình hoá ra lại có nhiều nhân quả như vậy. Chỉ là thời gian cấp bách không có thời gian cho Bạch Vụ cảm khái, Bạch Vụ nói: “Lưu Đội, ta là Bạch Vụ, Ngũ Cửu gặp phải nguy hiểm...ta cũng cần sự trợ giúp của các ngươi!” Một loạt nghi vấn hiện ra trong đầu Lưu Mộ, nhưng khi nghe được Ngũ Cửu gặp nguy hiểm, gã cái gì cũng không có hỏi, đi thẳng vào hư ảnh. Thuẫn chính là như thế, vào thời điểm kiếm cần mình, từ trước đến nay đều là không chùn bước. Nhiếp Trọng Sơn cũng đi vào, nhưng không có quan hệ gì với Ngũ Cửu, chỉ là bởi vì Bạch Vụ khiến cho y nổi lên hứng thú. Lâm Duệ càng sẽ không trốn tránh trách nhiệm, vào thời điểm Bạch Vụ nói cần sự trợ giúp, y cũng đã tiến vào bên trong hư ảnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây