Bạch Vụ rất rõ ràng, nếu như đoàn người mình trở về, e rằng Khúc Lan sẽ thừa nhận lửa giận của kẻ thống trị, trả một cái giá cực kỳ thê thảm. Hơn nữa nếu thật sự trở về, còn muốn tới nơi này sẽ trở nên dị thường khó khăn. Kẻ thống trị cũng biết được, muốn tới nơi này chỉ có thể thông qua bánh xe Roulette. Nếu như tra theo hướng này, nói không chừng quân đoàn điều tra Tòa Tháp, sẽ nghênh đón một lần đại thanh tẩy nữa. Bạch Vụ không biết là, khái niệm đại thanh tẩy, đã sớm bị Chung Húc nói ra, chỉ là bị Tạ Anh Kiệt ngăn trở. Hắn nhìn Khúc Lan, kéo Khúc Lan nức nở lên. “Cho nên kẻ thống trị đang ở ngay trong khu vực này?” “Ngươi căn bản không biết mình đang đối mặt với con quái vật gì...không nên hỏi, mau trở về!” “Xem ra gã thật sự là ở chỗ này, ở tầng lầu các cao nhất sao?”
Khúc Lan không nói gì, nhớ lại quá khứ của kẻ thống trị, trong mắt nàng toát ra sợ hãi. Thấy một màn này, Bạch Vụ nói: “Khúc Lan, nếu như chúng ta trở về, ngươi có lẽ sẽ thật sự không thể nhìn thấy Lưu Chanh Tử, hơn nữa mặc kệ chúng ta có thể trở về hay không, kết quả sẽ không thay đổi, chúng ta cuối cùng cũng sẽ bị kẻ thống trị tìm đến, nếu như ta mang theo đồng bọn của ta đi tới đây, liền đã có quyết ý mặc kệ sống chết” Khúc Lan ngửa đầu nhìn Bạch Vụ, trong mắt toát ra kinh ngạc, bởi vì Bạch Vụ lại gõ mặt nạ xuống. Gương mặt ưa nhìn ấy trông cực kỳ chăm chú và nghiêm túc, ngữ khí của hắn vẫn thong thả như trước, nhưng vẫn làm nổi bật lên một sự chân thành: “Ta nghe nói suốt 700 năm, chưa từng có người rung chuyển địa vị của kẻ thống trị, người ba tầng dưới đã vô số lần cố gắng lật đổ kẻ thống trị, nhưng đều kết thúc trong thất bại thảm hại” “Khoảng thời gian này càng kéo dài, nỗi sợ hãi đè nén trong lòng mọi người lại càng lớn, nhưng nghĩ lại...cho dù là thế giới hiếm thấy ngoài Tòa Tháp như vậy, trong 700 năm tới cũng chưa chắc đã sản sinh ra một người như ta.” Đây là một câu nghe rất cuồng vọng, chỉ là ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Bạch Vụ, Khúc Lan lại không có loại cảm giác hoang đường kia. “Mặc kệ ngươi cảm thấy kẻ thống trị kia mạnh mẽ và đáng sợ đến mức nào, ta cũng vẫn muốn đi
giết gã hơn bao giờ hết.” Với tư cách là một người hầu như không có tức giận, trong nội tâm Bạch Vụ cũng là lần đầu tiên dấy lên ý muốn mãnh liệt muốn giết chết một người nào đó. Phảng phất như hôm nay nếu không làm được chuyện này, bản thân vốn đã không hoàn chỉnh lại càng không hoàn chỉnh. “Ngươi, các ngươi...không sợ chết sao.” “Sống ở trong thế giới dơ bẩn, nếu như không có biện pháp cải biến hết thảy, như vậy tử vong đối với ta mà nói, cũng chỉ là sự khởi đầu của hành trình tiếp theo.” Ngữ khí vô cùng bình thản, nhưng ma xui quỷ khiến, khiến cho trong nội tâm của Khúc Lan dâng lên hi vọng cực kỳ xa xỉ. Sau khi đeo lên mặt nạ một lần nữa, Bạch Vụ nói: “Ngôn ngữ chỉ là cho thấy lập trường, ta cũng không muốn để người tham dự vào. Ngươi ở chỗ này chờ là được. Ta nhất định sẽ giết chết gã” Tại sắc vực, tầng 4 pháo đài. Sau khi phát hiện ra rằng bản sao bị vỡ khi chạm vào, Vương Thế cùng với Ngũ Cửu rất nhanh liền gặp “người thật” -- Lâm Vô Nhu.
Đây tự nhiên là phần thân của Khúc Lan. Dựa vào Đồng Hóa Nhận Thức, Khúc Lan rất nhanh liền lấy được sự tín nhiệm của bọn hắn. Nguyên bản nàng có thể dễ dàng dẫn Ngũ Cửu cùng với Vương Thế đến hiểm địa. Nhưng vào thời điểm sắp thành công, hai Lâm Vô Nhu lại biến mất ngay tại chỗ. “Vô Nhu làm sao lại bỗng nhiên biến mất?” Trong hốc mắt trên mặt nạ, lộ ra con ngươi bối rối của Vương Thế. Ở một bên khác, Ngũ Cửu như có điều suy nghĩ. Không bao lâu, Vương Thế cùng với Ngũ Cửu đều kịp phản ứng lời nói của Bạch Vụ, chủ động tiếp cận chính mình đều là giả. Chỉ là bởi vì “Lâm Vô Nhu” vừa rồi có đặc điểm khác với những đồ giả khác, khiến cho mình tin tưởng trong lúc nhất thời. Nhưng vì sao Lâm Vô Nhu giả lại sẽ đột nhiên biến mất?
Vương Thế cùng với Ngũ Cửu còn chưa kịp hiểu rõ, biến cố lại phát sinh một lần nữa. Vách tường thuỷ tinh bắt đầu sai lệch và dịch chuyển.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây