“Cách nhìn của ta đối với Ác Đọa khác với những người khác, ta có không ít bằng hữu nhân loại quan tâm tới ta, bằng hữu Ác Đọa quan tâm tới ta cũng không ít, cho nên ta vẫn luôn cho rằng, nếu như các ngươi thật sự biến thành Ác Đọa, nhất định vẫn sẽ nhớ rõ Lưu Chanh Tử” “Nàng có lẽ là người tham tiền nhất...có tinh thần chính nghĩa nhất trong ba người các ngươi, vào thời điểm các ngươi tìm kiếm manh mối vì những thiếu nữ mất tích đó, nàng chỉ là khích lệ các ngươi không cần lo việc kinh doanh.” “Những người có thể nói nàng sai sao? Tầng dưới cùng có hoàn cảnh hiểm ác, với tư cách là một thiếu nữ, thế giới của nàng có thể chứa được bao nhiêu thứ? Ngươi còn sẽ trông cậy vào nàng lo lắng cho muôn dân trăm họ sao?” Bạch Vụ cười cười, nụ cười này có chút tương tự với nụ cười của cha hắn. “Nàng là một nữ nhân nhỏ bé, trong lòng nàng chỉ chứa hai người bạn tốt các ngươi, cùng với một cái mộng tưởng không thể thực hiện, sau khi các người mất tích, nàng không có trở nên tinh thần
sa sút, con người luôn có thể trưởng thành qua một đêm, Lưu Chanh Tử cũng vậy, rõ ràng ngoài miệng nói là nếu các ngươi không xen vào việc của người khác là tốt rồi, nhưng lại âm thầm bắt đầu điều tra các người mất tích.” Nghe đến đây, nước mắt trong mắt Khúc Lan rốt cục cũng không thể kìm được nữa. “Nàng đã có những mối quan hệ với rất nhiều nam nhân, thế cho nên ban đầu ta cho rằng, nữ nhân này là loại người không thật lòng, tất cả mọi người ở trong mắt nàng chỉ là công cụ thu lợi.” “Nhưng về sau gặp được một thiếu nữ không có tâm tình vui sướng, nàng lại bày ra bộ mặt chân thật của mình.” “Lúc đó ta mới biết được, nàng không phải là không thật lòng, chỉ là so với nam nữ hoan ái, nàng càng khát vọng tình bạn mà thôi, dù sao đó cũng là đồ vật nàng đã từng mất đi.” “Ngay vào ngày hôm qua, nàng đến nơi này. Đây có lẽ lần cuối cùng nàng ở gần người như thế, ở dưới tác dụng của những Tử Tuyến Thảo bên ngoài đó, nàng la hét Tiểu Nguyệt Lượng cùng với hạt dẻ, hoàn toàn quên chính mình là một người bình thường không có chuỗi sức mạnh, không quan tâm vọt vào trong pháo đài.” Khúc Lan khóc không thành tiếng: “Đừng nói nữa...”
“Không, ta phải nói. Cái chỗ này có thể sẽ bị hủy diệt, chúng ta hôm nay có thể sẽ chết ở chỗ này, nếu như ta chết đi, tương lai sẽ không có người lại nói những lời này với người, cô gái ở trong Tòa Tháp kia, có lẽ sẽ chân chính trở nên sa đọa, trong nội tâm dần dần sinh ra một lớp ken, cho dù là ai cũng không có cách nào lại tiến vào” “Cho nên ta phải ở chỗ này nói cho ngươi, nàng đang tưởng niệm các ngươi, ngày nhớ đêm mong trong bốn năm, cho dù các ngươi rất khó có cơ hội gặp lại, nhưng trong cái thế giới này, các ngươi cũng không phải là không có ai quan tâm, Lưu Chanh Tử một khắc cũng không có quên người cùng với Thẩm Thủ Nguyệt.” “Trong thế giới của nàng, nàng chưa bao giờ loại bỏ mình ra khỏi ba cô gái năm đó.” Giọng điệu của Bạch Vụ cuối cùng cũng trở nên trầm trọng hơn một chút, nhìn bộ dáng chực khóc của Khúc Lan, trong nội tâm của hắn cũng không phải là bình tĩnh như vậy. Ác Đọa đại biểu cho “xấu” sao? Nhân loại đại biểu cho “tốt” sao? Nếu đào sâu về đủ loại sự tình đã trải qua, Bạch Vụ nguyện ý thừa nhận, Gia ẩn đã đạt được mục đích -- hắn hiện tại, vô cùng chán ghét đối với kẻ thống trị, ngược lại là sinh lòng đồng tình đối với rất nhiều Ác Đọa. “Các ngươi trở về đi...đừng có lại đi lên...đi nhanh đi!” Khúc Lan không hỏi Lưu Chanh Tử như thế
nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây