Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình (Dịch)

Chương 552:

Chương Trước Chương Tiếp

“Trí nhớ của chúng ta có trọng lượng không? Vấn đề này có lẽ ngươi sẽ cảm thấy rất ngu, như thể một ổ cứng không có gì bên trong và ổ cứng kia chứa nhiều dữ liệu khác nhau. Mà trên thực tế chúng có cùng trọng lượng.” “Có thể tưởng tượng một chút, giả thiết trong một thế giới tương lai nào đó, tồn tại rất nhiều quy tắc vật lý vặn vẹo, liệu điều đó còn giống như vậy không? “Thật giống như trong ảo ảnh mà người đang tạo ra bây giờ, ta là hư ảo sao? Nỗi thống khổ ta tạo ra cho người sẽ là một giấc mơ?” Đôi mắt của Cửu Vĩ trợn to trong giây lát, người nam nhân vuốt ve khuôn mặt của chính mình này, trong tay chẳng biết lúc nào nhiều thêm một cây chấm. Cái đuôi của nó cuộn lại, cố gắng bảo vệ một thứ gì đó vào lúc này, chỉ là nam nhân không có động tĩnh.

“Ngươi có biết sự tình sợ hãi lúc nhỏ, vì sao lại được gọi là ám ảnh không? Bởi vì mặc kệ tương lai

gặp phải thứ tốt đẹp bao nhiêu, cũng không thể trục xuất nó. Nó là vĩnh hằng, chỉ có ám ảnh mà bản thân cảm thấy chán ngấy, mới có thể tự mình rời đi.” “Ngươi chỉ có thể căn cứ vào tâm tình để phán đoán ác mộng, nhưng người không biết, tâm tình có đôi khi là sẽ gạt người.” Không động đậy được. Cây châm kia đâm vào trong vành tai Cửu Vĩ, Cửu Vĩ liền cảm thấy lạnh và sợ hãi như rơi vào hầm băng. Điều này khác với bất kỳ vị khách nào mà nó từng thấy trong hơn trăm năm qua, thậm chí so với ông chủ mập mạp ở tầng cao nhất kia còn muốn dọa người hơn. Vẻ mặt của Bạch phụ vẫn hiền lành như vậy, giống như một thầy giáo mẫu giáo nhẹ nhàng dạy dỗ một đứa trẻ. “Giống như người đằng kia vậy, úc, quên giới thiệu, hắn là con của ta, hắn tưởng rằng nếu không có một số cảm xúc nhất định thì mọi chuyện trong quá khứ sẽ không còn là vấn đề nữa, nhưng mấu chốt làm sao có thể dễ dàng cởi bỏ như vậy?” “Chúng ta phải tận dụng tốt lực lượng tâm linh, bởi vì tất cả những kỳ tích của con người đều bắt

nguồn từ nó, ngươi vốn không nên sáng tạo ra ta, ít nhất là ở trong trí nhớ con của ta, ta là tồn tại không thể bị đánh bại, không thể bị khu trục, thẳng cho đến có một ngày ta chết bệnh ở trên giường, hắn cũng chưa từng quên ta.” “Đáng tiếc, ngươi ngu xuẩn như con của ta vậy, chỉ tin vào cảm xúc” Mỗi một câu, Bạch phụ cũng sẽ hơi dừng lại. Sau đó xuyên qua đầu của Cửu Vĩ bằng các loại châm khác nhau. Theo ánh mắt của Cửu Vĩ trở nên có chút trống rỗng, thân thể chậm rãi co giật, Bạch phụ dường như nhìn thấy quá khứ của Cửu Vĩ vậy. “Là một linh hồn sạch sẽ, từng có lúc, vì rào cản ứng xử xã hội nào đó mà bị người khác gạt bỏ, từ nhỏ đã không được cha mẹ ưa thích, tất cả mọi người đều cho rằng ngươi là một người khuyết tật” “Điều này cũng dẫn đến trong quá trình người lớn lên, luôn cảnh giác đối với những người xung

quanh, thật sự là một đứa trẻ đáng thương, nhưng người đã biến thành Ác Đọa, thân thể của người từ lâu đã trở nên không sạch sẽ, tử vong có lẽ đối với người mà nói chính là một loại giải thoát, không phải sao?” Cửu Vĩ cũng không phải là không có giãy dụa.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)