Quái nhân mặt nạ không có xoắn xuýt bao lâu, y rất nhanh tìm được một cái hang, đuổi con Ác Địa loại gấu trong hang ra ngoài, nằm ở trong hang, ngủ một giấc. Ước chừng qua sáu giờ, y mở hai mắt ra. “Làm sao lại có cảm giác...ta hình như đã từng ở chỗ này?” Cách đó không xa có hai cỗ khí tức cường đại, một con quái vật giống như Ác Ma viễn cổ vậy, mọc ra hai cánh, cùng với một con quái vật toàn thân giống như đá đen đang ăn thịt nướng. Một bộ phận Ác Đọa sau khi chết, sẽ trực tiếp tiêu tán, mà loại Ác Đọa sau khi chết giữ lại thi thể đối với các Ác Đọa khác mà nói, chính là một bữa ăn ngon. Hai con Ác Đọa cường đại đứng ở trước mặt quái nhân mặt nạ, chính là Ác Ma Nhiếp Trọng Sơn có lực phá hoại siêu cường, cùng với Lưu Mộ có thân thể Kim Cương Bất Hoại. “Nhân loại? Có ý tứ, trên người của người có một cỗ khí tức khiến cho ta rất không thoải mái.”
Nói chuyện không phải là Lưu Mộ, mà là Nhiếp Trọng Sơn sau lưng Lưu Mộ. Y mở ra đôi cánh màu đen, trong mắt hiện ra một loại chiến ý nào đó. Toàn thân Lưu Mộ giống như đá đen, đang cắn nuốt bắp chân của Ác Đọa nào đó. “Mẹ kiếp! Tuần hoàn?” Vào giờ khắc này quái nhân mặt nạ tin chắc rằng, ngày hôm qua mình không phải là trở lại quá khứ, mà là trở lại thời gian tuyến bình thường... Nhưng sau khi tỉnh dậy thì tình cờ quay trở lại thời điểm ngày hôm qua. Theo bản năng, quái nhân mặt nạ lộ ra biểu tình “Quýnh quáng”: “Ô, làm sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này? Xin lỗi xin lỗi, ta chỉ là một người đi ngang qua, các từ!” Nói xong dùng tốc độ ánh sáng chuồn đi. Bởi vì ngày hôm qua đã chạy một lần, y càng thêm hiểu rõ đối với địa hình đầm lầy xung quanh. Chạy còn nhanh hơn ngày hôm qua. Nhiếp Trọng Sơn toàn lực truy kích...lại không đuổi kịp y. Rất nhanh bị bỏ rơi không thấy được thân ảnh.
“Hừ, đồ bỏ đi chỉ biết chạy trốn!” Khi Nhiếp Trọng Sơn bị triệt để bỏ lại, y không nhịn được tức giận mắng một câu. Lưu Mộ nói: “Người này có lẽ không chỉ có tốc độ nhanh...” “Ngươi nhận biết?” “Không nhận ra, truy cầu tốc độ trong Toà Tháp, chỉ có Phong Triển cùng với Ngũ Cửu, Ngũ Cửu sẽ không xuất hiện ở chỗ này, Phong Triển cũng không có nhanh như vậy, hơn nữa không phải là giọng nói này” Suy tư một hồi, Lưu Mộ phát giác ra chính mình hoàn toàn không có đầu mối, trong Toà Tháp ngoại trừ Ngũ Cửu, hẳn là không có ai có thể áp chế Nhiếp Trọng Sơn ở trên tốc độ. Gã lắc đầu nói: “Được rồi, tiếp tục đi thôi, tiếp theo chúng ta đi đến đâu?” “Một ngôi làng hoang vắng.” Lưu Mộ không hỏi có gì ở ngôi làng hoang vắng đó, Nhiếp Trọng Sơn có một kế hoạch rất lớn, trên đường đi, bọn hắn gặp rất nhiều Ác Đọa, nhưng đều rất nhỏ yếu, những con Ác Đọa này gần như đều bị tiêu diệt, với tư cách là chất dinh dưỡng tăng thực lực lên. Nhưng Nhiếp Trọng Sơn cũng không phải là một kẻ cuồng sát, y muốn tìm được Ác Đọa cường đại,
giống như là muốn tụ tập những con Ác Đọa này, xây dựng một đội quân lang thang.
Tại tầng 5 Toà Tháp, trang viên Chung gia. Trang viên sang trọng này từng là thiên đường của kẻ thống trị đệ nhất Chung gia - Chung Húc, nhưng ở bên trong Tòa Tháp chờ đợi mấy chục năm, gã liền cảm thấy phiền chán. Nữ nhân yêu thích sẽ luôn già đi theo tuổi tác. Những túi da từng đẹp đẽ , cuối cùng cũng sẽ giống như rỉ sắt kim loại khiến cho gã buồn nôn. Mà càng buồn nôn hơn chính là đồ ăn. Với tư cách là một phú hào không có thịt không vui, cho dù có chuỗi sức mạnh cường đại, sau khi tiếp xúc với vĩnh sinh chi tuyền, cũng không còn cần dựa vào thức ăn để tồn tại, nhưng sự thèm ăn của gã lại tăng lên theo năm tháng. Thế cho nên nhu cầu của gã đối với đồ ăn như là một loại bệnh trạng. Mà ánh sáng mặt trời và không khí trong Toà Tháp cũng không bằng bên ngoài. Cuối cùng gã quyết định xây dựng một vương quốc ở ngoài tháp thuộc về mình. Sau khi gặp thương nhân cùng với vị tồn tại cường đại như Bán Thần sau lưng thương nhân kia,
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây