Bạch Vụ hỏi một vấn đề rất mấu chốt: “Ngươi rốt cuộc là ai? Một người khác có bộ dáng như thế nào?” Người mặc áo choàng xám cởi bỏ chiếc mũ trùm đầu màu xám, để lộ khuôn mặt trẻ trung: “Ta đã quên tên của mình, nhưng thế giới bên ngoài gọi ta là người thủ mộ. Mà đổi thành một ta khác, y lấy danh nghĩa tội phạt, làm cho người ta nghênh tiếp tử vong, thế giới bên ngoài gọi y bằng một
cái tên khác -- quan toà” “Quan toà” Bạch Vụ cả kinh. Thật sự có quan toà? Bác sĩ, thương nhân, thợ rèn, đồ tể, quan toà, Thông Hành Giả... Suy đoán lúc trước của hắn, lại chuẩn xác ngoài ý muốn. Hiện tại Bạch Vụ phán đoán, người thủ mộ đại khái không thể rời khỏi hòn đảo này, cho nên mới giao phó ủy thác cho chính mình. Chỉ là quan toà...rốt cuộc là thuộc về phương thế lực nào?
Ý nghĩa tồn tại của hòn đảo này, rốt cuộc là cái gì? Người mặc áo choàng xám nhìn biểu tình của Bạch Vụ, nói: “Xem ra người đã nghe qua?” “Ta chưa từng nghe qua, ta chỉ là suy đoán.” “Vậy trực giác của người ngược lại là lợi hại ngoài ý muốn.” Bạch Vụ trực tiếp đặt câu hỏi: “Sau lưng của quan toà, là ai?” Người mặc áo choàng xám kinh ngạc Bạch Vụ lại sẽ đặt câu hỏi như vậy, suy nghĩ một chút, y nói: “Một người giấu ở trong quan tài chờ phục sinh, về phần đoạn ký ức này, đã bị một ta khác, cũng chính là quan toà lấy đi. Ta chỉ biết, người này rất nguy hiểm, cho dù là ngày tận thế đến, khắp thế giới đều là quái vật, người này cũng là loại nguy hiểm nhất kia“. Thoáng dừng lại, người mặc áo choàng xám nói ra một bí mật một lần nữa: “Ta muốn người đi tìm người này, đồng thời cũng phải ngăn cản một ta khác. Ta không nhớ rõ người này ở đâu, nhưng thi thể của người này, bị một tồn tại có thể cải biến quy tắc thời không, dùng phương thức tuần hoàn cầm tù.” Bạch Vụ ngay lập tức nghĩ đến một tồn tại đã từng giao thủ--xác ướp. Bởi vì chỉ có xác ướp nắm giữ Luân Hồi!
“Ngươi nên nghĩ kỹ lại xem, có xác ướp hay gì gì đó không? Hoặc là về người kia, ngươi còn có ký ức gì không?” Bạch Vụ vẫn muốn biết thêm manh mối. Nhưng thiếu niên áo xám lắc đầu: “Thật đáng tiếc, trí nhớ của ta cũng không phải là không nhớ rõ, mà là bị cướp đi. Lực lượng của quan toà càng mạnh, ta đây với tư cách là người thủ mộ, lực lượng sẽ càng yếu. Chúng ta là đang thôn phệ lẫn nhau.” Màu trắng biến thành màu xám... Một người dẫn đạo sinh tồn, một người dẫn đạo tử vong. Thảm hoạ vào 700 năm trước, đã làm nghiêng cán cân sinh tử. Thẩm phán dẫn đạo tử vong - quan toà đã càng ngày càng lớn mạnh, người biện hộ dẫn đạo sinh tồn - người thủ mộ thì bắt đầu chậm rãi bị quan toà ăn mòn. “Ký ức, lực lượng, tính cách, cũng sẽ chậm rãi bị thôn phệ, nếu như người tiếp nhận ủy thác của ta, đi ngăn cản quan toà nhưng không thành công, nói không chừng vào thời điểm lần sau đi đến Hoàng Tuyền Đảo, ngươi sẽ phát hiện ra ta cũng biến thành quan toà.”
Bạch Vụ đại khái đã hiểu, đây mới thực sự là nhất thể song sinh. “Cho nên về bản chất, y xem như nhân cách phân liệt của ngươi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây