Về phần người mặc áo choàng xám này, Phổ Lôi Nhãn tuy cho ra tin tức, nhưng lại là một đoạn chú thích tối nghĩa-- [Trắng hay đen, đen đại biểu cho tử vong, trắng đại biểu cho sinh cơ, nhưng nếu có một ngày, trắng biến thành xám, liền có nghĩa là cán cân sinh tử đã nghiêng, mà nếu có một ngày, xám biến thành đen, thì một thời đại tử vong sẽ tới. Với tư cách là một số ít người nhìn thấy quy tắc, ngươi có lẽ có thể tin tưởng y, nhưng cuối cùng lựa chọn như thế nào, tuỳ thuộc vào chính ngươi.] Không giống như những cảnh tượng mà Lâm Vô Nhu cùng với Doãn Sương còn có những người còn lại nhìn thấy, Bạch Vụ nhìn thấy thực sự không phải là Vong Linh quen thuộc. Hắn di động bước chân, đi ở trên cầu treo, nhóm thấy khô ở phía dưới phát ra tiếng cười quái dị quỷ dị. Cho dù là ai đi trên một cây cầu như vậy, cũng sẽ có chút sợ hãi. Bạch Vụ sẽ không, nếu như có thể đưa ra ý kiến, hắn hi vọng thi thể dưới cầu có thể cười sung
sướng hơn một chút, cho dù là cười như bạch tuột nào đó cũng được. “Cho nên quy tắc vòng trò chơi này là cái gì? Đánh bại ngươi?” “Trò chơi cứu rỗi đối với người mà nói, là không có ý nghĩa gì, ta không biết người đến cùng có át chủ bài gì, nhưng từ biểu hiện vừa rồi của người mà nói, ngươi thật giống như có thể biết được rất nhiều tin tức mà người khác không biết được. Cái gọi là khốn cục, đối với người mà nói chỉ là phương thức thu hoạch được càng nhiều tin tức. Người có nguyện ý giúp ta làm việc không?” Thanh âm của người mặc áo choàng xám rất trẻ tuổi, dường như không sai biệt lắm so với Bạch Vụ. Bạch Vụ vui vẻ. Chính mình còn chưa kịp đưa ra yêu cầu, ngược lại là đối phương đưa ra yêu cầu trước. “Bằng hữu của ta gặp nguy hiểm.” “Nữ nhân đã đi rồi, kẻ đần kia, tạm thời không có việc gì” Trong lòng Bạch Vụ tự nhủ biểu hiện của Lâm Vô Nhu trong hai vòng trò chơi trước đó là khá ổn, nhưng hắn ngược lại là không có phản bác: “Nếu như ta không giúp người làm việc, y sẽ có nguy hiểm? Ta không tin một người không ngừng cứu vớt người khác vào 700 năm trước, sẽ làm ra loại uy hiếp đạo đức này”
Người mặc áo choàng xám không ngoài ý muốn khi Bạch Vụ đoán được thân phận của mình. “Ngươi quả nhiên biết ta là ai, vì vậy người mới đào thải người chơi số 7 8 9, là bởi vì chúng nhắc đến ta?” “Đúng vậy, ta một mực suy nghĩ, hòn đảo này rất mâu thuẫn, mục đích của nó là ở chỗ gạt người tự sát, nhưng mấy vòng trò chơi này, lại giống như là một loại cứu rỗi nào đó. Dù sao thì nhóm ác linh thua, vẫn là ác linh. Nhưng một khi chúng thắng, lại có thể phục sinh.” “Mà người chơi số 7 người chơi số 8 người chơi số 9 ở trong lượt người biện hộ, đều nhắc đến một người, một người đã xuất hiện vào năm 2036 và không ngừng cứu vớt những người trên hòn đảo này” Vào lúc mọi người đều cho rằng đây chỉ là kể chuyện xưa, Bạch Vụ cũng không có quên sưu tập tin tức. “Trong lời nói của chúng, thậm chí còn nhắc đến người là người duy nhất đi đến cấm địa trên hòn đảo này. Cho nên ta liền suy nghĩ...có thể hay không người này kỳ thật là một người công nhân trên
hòn đảo này?” “Y nhìn có vẻ không hợp nhau với những người tìm chết khác, tất cả mọi người đều đang chờ đợi sinh mệnh tiêu vong, nhưng người này lại bị hình dung là một người cứu rỗi. Có lẽ y thật sự chính
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây